Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Mà người bán cô, lại là người mẹ tưởng như tâm thần bất ổn. Trong bức ảnh đó, mẹ cô nhận tiền của Từ Qui. Doãn Ái không muốn tin đây là sự thật, trong suốt chín năm ở cô nhi viện, chỉ cần một tuần sẽ nhận được thư của Tố Như, vậy thư đó ở đâu ra.

Từ Qui một thân tây trang, ông ta ăn nên làm ra, dáng vẻ thương nhân quả thật rất phù hợp. Mà có lẽ quá thủ đoạn, ông ta biết được Doãn Ái đang nghĩ gì trong đầu.

Từ Qui điềm đạm nói: “ Mấy lá thư đó đều do ta viết.”

Không có Tố Như nào cả, những lời hứa đó đều do Từ Qui viết. Doãn Ái vò chặt tấm ảnh trên tay, cô không biết mình rời khỏi quán café bằng cách nào, chỉ cảm thấy đến hít thở cũng khó khăn.

Ở ngay quảng trường rộng lớn như vậy, lần đầu tiên Doãn Ái không kìm được khóc lớn. Cô ngồi thụp xuống, không quan tâm đến mặt mũi khó coi như nào, liên tục nấc nghẹn.

Tất cả mọi ấm ức như quả bóng căng phồng vỡ ra, những gì Doãn Ái phải chịu đựng dường như đã vượt sức, mà đến bây giờ, khi biết được sự thật, tận đáy lòng cô không thể tha thứ được.

“ Doãn Ái…”

Doãn Ái nghe thấy có người gọi mình, những lúc như này cô chỉ mong người đó là Lục Tiêu Ngạn, cô sẽ cho anh thấy dáng vẻ thật của mình, sẽ nói với anh, anh xem, trên người em đầy vết thương như vậy, anh có thể giúp em xoa dịu nó không.

Nhưng người đó không phải Lục Tiêu Ngạn, anh không xuất hiện, thay vào đó lại là Dịch Phàm. Dịch Phàm ném cái áo vest lên đầu cô, che đi khuôn mặt nhem nhuốc nước mắt, kéo cô vào một nhà vệ sinh công cộng gần đó.

Anh ta đứng bên ngoài. Doãn Ái nhìn mình trong gương, hốc mắt cô đỏ ửng lên, nước mắt như đê vỡ tràn ra. Là do bao lâu nay quá hạnh phúc nên bây giờ chỉ tiếp nhận một chút tin tức cũng có thể khiến cô khóc thảm thế này sao.

Doãn Ái ở trong đó rất lâu, Dịch Phàm ở bên ngoài sẽ nghe thấy tiếng nấc nghẹn của cô. Dù anh ta không cam tâm cũng phải nén giận, rồi sẽ có một ngày anh đưa cô ra khỏi bùn lầy, là anh chứ không phải Lục Tiêu Ngạn.

Cạch….

Dịch Phàm lấy lại bình tĩnh, anh đưa cho Doãn Ái khăn giấy nhưng cô lại gạt sang một bên.

“ Cái áo này bẩn rồi, tôi mang đến tiệm giặt ủi giúp anh.”

Dịch Phàm ngơ người trước sự xa cách của cô, trước đây không hề như vậy. Giọng Doãn Ái đã lạc đi mấy phần, hai người họ ngồi chờ trong tiệm giặt ủi, loáng thoáng chỉ nghe thấy tiếng máy chạy.

“ Vừa rồi có chuyện gì sao? Lục Tiêu Ngạn khiến em ủy khuất?”

Doãn Ái mấp máy môi, cổ họng bắt đầu đau: “ Không có gì.”

Khi nhân viên đem gói lại áo vest cho Dịch Phàm, còn đưa thêm cả hóa đơn. Doãn Ái trả tiền, dù sao cái áo cũng là do cô làm bẩn, nhưng Dịch Phàm lại kiên quyết không đồng ý, nói thế nào cũng không chịu, cứng đầu như tính cách của anh vậy.

“ Cảm ơn anh, tôi về trước đây.”

“ Không cần khách sáo, Doãn Ái, dù đã không còn tình cảm, chúng ta vẫn có thể làm bạn được không?”

Dịch Phàm giữ lấy cổ tay cô, Doãn Ái ngoài phiền phức ra không cảm thấy gì, chỉ ậm ừ cho qua. Dịch Phàm lấy làm vui mừng để cô về, mà Doãn Ái biết, chỉ có như vậy anh ta mới thôi bám lấy cô.

Lục Tiêu Ngạn vẫn chưa về, Doãn Ái lại vào bếp chuẩn bị bữa tối, cứ như theo thói quen, cô đều chuẩn bị món anh thích. Bên ngoài có tiếng xe truyền vào, cô biết Lục Tiêu Ngạn đã về rồi.

Anh có nán lại nhà bếp, nhìn thấy bàn ăn đều là món mình thích, trong lòng có gì đó nặng nề.

“ Cậu chủ, chị ấy đặc biệt nấu món cậu thích, để em lấy thêm bát đũa.”

Lữ Nha nhanh nhẹn chạy vào cầm thêm một cái bát và đôi đũa. Lục Tiêu Ngạn vẫn không đành lòng, anh ngồi lại, đồ ăn có vẻ rất ngon, nhưng hôm nay lại chẳng có cảm giác gì.

“ Lần sau không cần nấu theo ý anh, em thích gì cứ làm đó.”

“ Em không kén ăn, anh thích ăn gì em cũng thích.”

Lục Tiêu Ngạn nhận ra giọng Doãn Ái khàn khàn, anh đoán cô ra ngoài bị cảm rồi. Doãn Ái chưa từng xin xỏ ai cái gì, bây giờ rất khó mở lời.

“ Ngạn, có thể dừng hợp tác với Gia Đinh được không?”

Lục Tiêu Ngạn dừng đũa: “ Tại sao chứ?”

Doãn Ái biết Lục Tiêu Ngạn không phải tự nhiên muốn hợp tác với Gia Đinh, nếu không có lợi gì cho bên mình, hoặc đang âm mưu gì đó, mà người chịu ảnh hưởng là mẹ cô.

“ Doãn Ái, chuyện lần này em đừng nên can thiệp vào, từ nay cũng hạn chế ra ngoài đi.”

Trước sự độc đoán vô lý của Lục Tiêu Ngạn, Doãn Ái ngày càng khó hiểu.

“ Ít nhất anh cũng nên cho em một lý do chứ, anh hạn chế sự tự do của em, còn có Gia Đinh, Lục Tiêu Ngạn từ trước đến nay anh làm gì cũng đặt lợi ích của bản thân lên đầu, lần này anh lại muốn gì từ mẹ em.”

Doãn Ái mất bình tĩnh gây sự với Lục Tiêu Ngạn, bầu không khí ngày càng ngột ngạt.

Ánh mắt Lục Tiêu Ngạn sắc bén quét qua cô, nói một mạch như thế, xem ra từ trước đến nay anh trong mắt Doãn Ái chính là kẻ độc tài như vậy.

“ Nói xong chưa?”

Tính kiềm chế của Lục Tiêu Ngạn rất tốt, anh sẽ không đánh cô, cũng không mắng mỏ gì cô, nhưng Doãn Ái biết anh đang giận đến mức nào, lời cô vừa rồi ngu xuẩn ra sao.

“ Lữ Nha, thu dọn đi.”

Lục Tiêu Ngạn đi ra ngoài rồi, Lữ Nha lúc này mới sợ hãi bước ra. Doãn Ái đưa tay chống lấy trán, từ khi Lục Tiêu Ngạn quyết định hợp tác với Gia Đinh mà không nói với cô, cảm giác giữa họ bắt đầu có khoảng cách.

Bữa cơm này cũng là vì muốn làm lành cùng anh, nhưng xem ra vô dụng rồi.

…..

Tô Mạt đứng trước Vãn Cảnh, nơi đây cô ta chỉ từng đi qua, chưa bao giờ bước chân vào bên trong. Trên người Tô Mạt mặc cái áo màu vàng nhạt đến đầu gối, nước da cô ta rất trắng nên càng nổi bật trong đám đông.

Ở đây, nhan sắc là một lợi thế. Tô Mạt là sinh viên năm nhất, trắng trẻo mịn màng, được quản lý ưu ái cho phục vụ ngay ở phòng VIP.

Mở cửa phòng VIP ra, trước mắt đều là người nhà giàu phóng khoáng, trên bàn không là rượu cũng là tiền, mấy tờ rơi vãi xuống đất cũng không ai nhặt.

Thấy cô ta là người mới, lại nhìn có vẻ non nớt, xung quanh không khỏi hứng thú.
Nhấn Mở Bình Luận