Sợi dây chuyền này là được đặt làm thủ công. Nước mắt Doãn Ái trào ra mỗi lúc một nhiều, hệt như viên ngọc trai rơi xuống đất, đem theo trái tim cô vỡ vụn.
Giả sử Lục Tiêu Ngạn đưa nói cho cô sớm hơn, giả sử anh không bắt gặp cảnh Doãn Ái ở cùng Dịch Phàm, có lẽ mọi chuyện sẽ theo chiều hướng tích cực hơn.
Suy cho cùng họ chỉ cách nhau một bước, nhưng vẫn vì kiêu hãnh mà bỏ qua nhau.
Lục Tiêu Ngạn mang theo tâm trạng nặng nề đến Vãn Cảnh, trong phòng bao VIP chỉ có một mình anh, tiếng nhạc được vặn vừa đủ, ánh đèn đủ màu lấp lánh.
Phía cửa vào, quản lý cố tình để Tô Mạt mang rượu lên phục vụ Lục Tiêu Ngạn. Lần này cô ta đã có đồng phục theo cỡ của mình, cái váy đỏ ngắn đến đùi non, cổ chữ V mở rộng lộ ra phần xương quai xanh.
Loại chuyện quì xuống phục vụ như này rất xấu hổ, Tô Mạt chỉ muốn kết thúc sớm sớm một chút. Trong thâm tâm vẫn còn cảm thấy may mắn, cô ta thà phục vụ những người giống như Lục Tiêu Ngạn còn hơn mấy lão già xấu xí.
Trong phòng đột nhiên đổi qua bài “Đôi cánh thiên thần”, nhạc nhẹ nhàng vang lên. Lục Tiêu Ngạn như muốn tìm lại gì đó, liền trầm giọng nói.
“ Cô lên hát thử đi.”
Tô Mạt thoáng ngạc nhiên, lại không dám chần chừ thêm, cầm mic ở trên bàn lên hát. Sinh viên nghệ thuật nổi tiếng, chất giọng cũng khá mượt mà, hơn nữa đây còn là bài tủ của Tô Mạt, hát cũng rất hăng say.
Doãn Ái cũng từng hát bài này, thỉnh thoảng Lục Tiêu Ngạn cũng từng nghe cô ngâm nga mấy câu.
Khi cô ta hát xong, lại cảm thấy mình thất thố, vội vàng đặt mic xuống.
Lục Tiêu Ngạn hỏi cô ta: “ Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
“ Lục thiếu, tôi 20 tuổi.”
20, độ tuổi này đúng là rất đẹp, vừa non nớt lại muốn trải nghiệm, khi anh gặp Doãn Ái, cô cũng đang ở độ tuổi này. Tô Mạt tiếp tục rót rượu, nhưng khi nâng đến tay Lục Tiêu Ngạn lại không cẩn thận làm đổ mất vào áo vest của anh ta.
Thảm rồi, bộ áo này nhìn qua cũng là hàng thiết kế độc quyền, lương mấy tháng mới có thể bù vào đây.
Lục Tiêu Ngạn hiển nhiên không ưng ý, nhân viên của Vãn Cảnh từ khi nào lại thiếu chuyên nghiệp như vậy.
“ Lục thiếu, tôi…không cố ý…”
Mong anh rộng lượng bỏ qua, lời này cô ta không dám thốt lên, nhất là khi nhìn thấy vẻ u ám của Lục Tiêu Ngạn.
“ Cút ra ngoài đi.”
“ Tôi…”
Tô Mạt sợ hãi chạy ra ngoài luôn, cũng may anh ta không nhắc lại gì với quản lý, nếu không tiền bán rượu hôm nay coi như công cốc.
Đại học Hoa Thành vẫn luôn là biểu tượng giáo dục của thành phố Tam Châu, tiền đầu tư nhiều vô cùng, sinh viên lại rất tài năng, điều này vẫn luôn là áp lực đối với học sinh đến từ quê như Tô Mạt.
Nhà cô ta không giàu có gì, để cho con cái học ở Hoa Thành đã tốn cả ruộng đất ở quê, mà Tô Mạt sống chết đòi học nghệ thuật, khoa có học phí cao nhất nhì trường.
Chính vì không đủ tiền đóng học mới dẫn đến việc đi đến Vãn Cảnh làm thêm. Tô Mạt đi theo bạn cùng lớp đến giảng đường, trợ giảng hôm nay chính là Hứa An, học trưởng vừa mới tốt nghiệp.
Phía dưới đã xôn xao bàn tán.
“ Sinh viên cũ của khoa Mỹ Thuật đấy, nghe nói rất thân với Doãn học tỷ, ai cũng tưởng hai người họ là một đôi.”
“ Gì chứ? Doãn học tỷ thường được giáo sư Lý nhắc lắm, người ta có tài lại số hưởng, lấy được chồng giàu thì cả đời chẳng phải lo lắng gì, cậu nói đúng không Tô Mạt?”
Tô Mạt giật mình, chỉ gật đầu cho qua. Mấy người bạn được học ở khoa này cũng đều là con nhà nòi, không thì cũng là giàu nứt vách, cô ta muốn làm quen cũng chỉ có thể thông qua sở thích mua sắm.
Mỗi lần như thế lại tốn cả tá tiền.
Trời đã sang thu, cây ngân hạnh rợp cả đường vào cổng trường. Cô ta nhìn điện thoại, hôm nay đã là thứ sáu rồi, cứ vào ngày thứ sáu là tốp tốp siêu xe xếp hàng đón nữ sinh, chật cứng cả cổng vào.
Tô Mạt cầm theo khung tranh lớn, ba lô sau lưng cũng nặng, đồ dùng lích kích bám trên người. Cô ta len qua đám xe giới hạn, phải nâng khung tranh lớn quá đầu để tránh xước sơn xe.
Nhưng có lẽ hôm nay là ngày xui xẻo của cô ta, balo lớn không may mắc vào gương của một chiếc Audi, không chỉ gương gãy xuống, cái khung tranh màu vàng cũng xoẹt lên nắp capo.
Chủ xe là một tên nhà giàu hống hách, chỉ như vậy đã xuống xe gây khó dễ.
“ Mắt mũi dán lên trời à? Cô có đền nổi không?”
Tô Mạt cúi gập người xin lỗi, hai tay ghim chặt lại, chỉ hận không thể cào vào mặt anh ta.
“ Thành thật xin lỗi, nhưng cũng không phải do tôi cố ý, là ông cố tình nhích lên, rõ ràng nhìn thấy tôi rồi…”
Cãi lý với kẻ có tiền lại hống hách là việc vô dụng nhất trên đời. Lục Tiêu Ngạn đứng bên ngoài nhìn một màn kịch vui trước mắt, Tô Mạt xin lỗi không thành, còn muốn đứng ra đòi lại công bằng.
Cô ta, có nét giống Doãn Ái, biết rằng xã hội đầy rẫy bất công, vẫn ngây thơ đòi thứ gọi là công bằng.
Chủ xe vẫn nặng lời, lại thấy Tô Mạt nhỏ nhắn trắng trẻo, nhìn là biết không phải người Tam Châu, liền hắng giọng.
“ Xe này cô có bán nhà dưới quê cũng không mua nổi, trước hết cứ đem vào 4S, tối nay đến gặp tôi lấy hóa đơn.”
Tô Mạt không muốn gây chuyện ở đây, cắn răng đồng ý.
…….
Doãn ÁI ở nhà xem lại hồ sơ, sau đó lại mệt nhọc cất đi. Cô nhìn mình trong gương, mắt đỏ ửng lại hơi sung, mái tóc xõa ra càng thêm vẻ buồn thương.
Đã mấy ngày cô không gặp Lục Tiêu Ngạn rồi, từ buổi tối anh rời khỏi Lục Bảo Kính, đến giờ vẫn chưa từng quay lại.
Sáng nay Doãn ÁI cũng nhận được tin từ tòa án, tội danh của mẹ cô đã bị phán 20 năm tù giam, không có án treo. Mà một mình Doãn Ái cũng không thể nhúng tay vào, quản ngục cũng không thể giúp cô thêm, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Doãn Ái chỉ từng nhìn qua tivi, không được trực tiếp tham gia phiên tòa, thông qua màn hình thấy Tố Như nhợt nhạt không có sức sống, Lý Tuyết thì khóc lóc thảm thiết, còn cô thì ngồi đây lực bất tòng tâm.
Bà ấy còn chẳng muốn gặp cô lấy một lần.
Lữ Nha về thăm nhà, mẹ cô ấy rất dễ bị bệnh, nhất là khi trời trở lạnh, các khớp gối đau đến lạ. Bà ấy lại rất lệ thuộc vào con.
Đôi lúc chính Doãn Ái cũng phải ghen tị.