Doãn Ái ngâm mình trong bồn nước nóng, tâm trí rối loạn. Lục Tiêu Ngạn là người đàn ông cô yêu, khi anh đưa cô đến bệnh viện giúp cô chữa bệnh, sau đó lại thấy anh hớt hả chạy đến tìm, không rung động là nói dối.
Nhưng cô lại sợ, sợ chỉ cần cô tiến thêm một bước, một khi đã lấn sâu vào sẽ đau đớn nhận ra anh chỉ coi cô là tình nhân.
Dù họ ở cùng nhau, Doãn Ái một là lạnh nhạt không lên tiếng, hai là nói ra những lời chọc tức Lục Tiêu Ngạn, cô không thể chung sống với anh như bình thường, thậm chí còn tệ hơn thời điểm bọn họ lần đầu gặp nhau.
Cho đến một ngày, Doãn Ái nhận được điện thoại của Sở Miên, qua giọng nói khàn khàn lại có pha chút mệt mỏi, Doãn Ái biết chị ấy sống không tốt.
Cô nóng lòng: “ Sở Miên, hôm đó hai đứa trẻ ở nhà không xảy ra chuyện gì chứ?”
“ Không sao cả tiểu Ái. Chuyện là, bây giờ chị đang ở quảng trường, em có tiện gặp mặt một chút không?”
Doãn Ái hơi dè chừng, Lục Tiêu Ngạn giam lỏng cô, sợ cô nhân cơ hội bỏ trốn. Nếu muốn ra ngoài cũng phải có người của anh ta đi theo, phiền toái vô cùng.
Cô do dự một lúc, sau đó vẫn gật đầu: “ Chị đợi em một chút, em thu xếp rồi ra luôn.”
Lục Tiêu Ngạn ở thư phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, khi anh quay sang đã thấy Doãn Ái đứng ở ngoài. Cô lại gần bàn làm việc, Lục Tiêu Ngạn cũng từ ban công lại gần.
Anh lên tiếng trước: “ Có việc gì sao?”
“ Tôi muốn ra ngoài mua chút đồ.” Cô đưa mắt thăm dò, sắc mặt người đàn ông giãn ra.
Ánh mắt lóe lên tia vui mừng, cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện với anh. Lục Tiêu Ngạn bỏ bút trên tay xuống, giọng điệu đầy sủng nịch: “ Anh đưa em đi.”
Anh muốn cùng cô đi, nhưng trong mắt Doãn Ái, Lục Tiêu Ngạn chỉ đang muốn kiểm soát cô.
Cô hít một hơi: “ Tôi không chạy trốn, nếu anh không an tâm có thể để Lữ Nha đi cùng.”
Người đàn ông có chút thất vọng, nhưng Doãn Ái không nhìn anh, cô không nhìn ra vẻ chán chường của anh lúc này. Lục Tiêu Ngạn nghĩ thời gian này cô đã quen rồi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, tuy nhiên, Lữ Nha vẫn đi cùng.
Doãn Ái bắt taxi đến quảng trường, cô nhờ Lữ Nha đi mua mấy đồ lặt vặt rồi nói bản thân đợi trong quán café đối diện.
Lữ Nha chần chừ một lúc, nhưng Doãn Ái thuyết phục mãi cuối cùng cũng đồng ý.
Cô đi vào quán café, Sở Miên ngồi ở hàng cuối cùng, dáng người như gầy đi một vòng, khuôn mặt nhợt nhạt. Chị ấy không gọi một cốc nước nào, chỉ ngồi im lặng chờ Doãn Ái.
Sở Miên nhìn thấy Doãn Ái, cô ấy đứng dậy, vẫy tay gọi phục vụ.
“ Cho tôi một cốc capuchino. Doãn Ái em uống gì.”
Doãn Ái nhìn một lượt: “ Cho tôi nước ép dứa.”
Sở Miên ngạc nhiên, cô đoán Doãn Ái đã nghe được rồi. Cũng đúng, nhân vật lớn như Lục Tiêu Ngạn chắc chắn sẽ tìm cách chữa trị cho cô ấy.
Hơn cả, chuyện Sở Miên sắp nói ra chắc chắn sẽ gây khó chịu với Doãn Ái, thậm chí còn bất công với cô ấy, nhưng chính Sở Miên cũng không muốn như vậy.
Sở Miên nắm tay Doãn Ái, khẩn thiết nói: “ Tiểu Ái, có thể giúp Mục Dương ra khỏi phòng giam được không? Chị thật sự…”
Không thể tiếp tục bình tĩnh, Sở Miên khóc nghẹn lên. Doãn Ái hoảng hốt, cô đã theo Lục Tiêu Ngạn về rồi, tại sao vẫn còn chưa buông tha cho nhà họ Sở, anh ta nhất định phải ép chết người khác sao.
Doãn Ái trấn an Sở Miên: “ Chị bình tĩnh, kể cho em nghe được không?”
Sở Miên coi Doãn Ái là phao cứu sinh duy nhất, có một chuyện Sở Mục Dương không cho cô nói ra bằng bất cứ giá nào, nhưng giờ phút này, cô chỉ mong Doãn Ái rủ chút lòng thương, tha thứ cho em trai cô.
“ Tiểu Ái, tôi hôm Mục Dương người đầy máu nằm trên sân là do đánh cược với đám người Tư Thành. Hắn ta muốn trả thù Mục Dương nên nhắm đến em,…lúc đó hắn nói,…” Sở Miên khổ sở nói tiếp.
“ Hắn nói chỉ cần để hắn ta đánh đã tay, không được phản kháng, như vậy sẽ bỏ qua cho em,...”
Là người làm chị, ai có thể không đau đớn. Lúc nghe tiểu Ngũ kể, lòng Sở Miên như bị ai đó bóp nát, Sở Mục Dương đêm đó vô tình đâm phải Doãn Ái, anh cũng mất nửa cái mạng để bảo vệ cô.
“ Chị xin em, có thể nói Lục Tiêu Ngạn rút đơn kiện được không? Tiểu Ái, Mục Dương đã sống nguy hiểm như vậy hai mươi năm nay, khi gặp em nó thực sự muốn hướng tới một cuộc sống khác, nếu có tiền án thì tương lai…”
Sở Miên khóc đến thảm thương, liên tục dập đầu xuống. Cô chỉ còn mỗi Sở Mục Dương là người thân, là cậu của hai đứa con thơ, nếu Sở Mục Dương cũng bỏ đi như ba bọn trẻ, cô thực sự muốn kết thúc cuộc sống quẫn bách này.
Giả sử Sở Mục Dương không nói, cô vĩnh viễn không biết anh vì cô mà đánh cược cả mạng sống. Máu đêm đó rất nhiều, vết thương khảm vào da thịt, anh lại chỉ cười nói không sao.
“ Sở Miên, chị chuyển lên Tam Châu sống được không, ân oán giữa hai người đó sâu nặng như vậy, lần này là em, lần sau có thể đến chị, thậm chí là Phán Phán và tiểu Vũ.”
Chỉ cần bọn họ ở gần cô, Doãn Ái có thể để mắt đến họ.
Doãn Ái nhìn qua cửa sổ, Lữ Nha đã đi gần đến đây. Cô thu xếp đồ rồi lấy ra một phong bao giấy đặt trước mặt Sở Miên.
Doãn Ái đã coi người nhà họ Sở như là gia đình, từ trước đến nay đều là cô vì người khác, nhà họ Sở lại vì cô làm nhiều việc, Doãn Ái sẽ không bỏ rơi họ.
“ Sở Miên, đừng từ chối, sắp xếp mọi việc em sẽ đến gặp chị.” Doãn Ái gấp rút rời đi.
Trở về Lục Bảo Kính, trong nhà vắng tanh không một bóng người, cô đoán Lục Tiêu Ngạn đã đến Bác Á làm việc.
Doãn Ái không có việc gì liền xắn tay vào bếp nấu ăn. Lữ Nha bên cạnh phụ giúp, không ngừng kể về cuộc sống vừa qua ở Lục Bảo Kính vô vị thế nào.
Cô không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.
“ Chị Ái, dọn cơm luôn sao? Có đợi cậu chủ về không?”
Doãn Ái đặt bát đũa lên bàn: “ Chúng ta ăn đi.”
Lữ Nha buồn bã: “ Chị đừng như vậy, chính chị cũng đâu thoải mái gì, sao hai người không bắt đầu lại chứ?”
“ Đừng nhắc nữa.”
Một bàn ăn đơn giản mà bắt mắt, sau khi ở Nha Lộ, trình độ nấu nướng của cô ngày càng lên tay.