Sau một hồi pha nước sốt ăn kèm, Lục Tiêu Ngạn gắp rất nhiều đồ ăn cho Doãn Ái, đĩa thức ăn của cô cứ hết lại đầy, no căng cả bụng.
Hành động ôn nhu như này, Lục Tiêu Ngạn là đang muốn tản tỉnh sao.
Doãn Ái nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm được lý do nào khác nhưng thứ cô sợ hơn lại là bản thân tự mình đa tình.
Thấy cô ngẩn ngơ, Lục Tiêu Ngạn lên tiếng: “ Nghĩ lung tung gì vậy?”
Doãn Ái trừng anh: “ Tôi chỉ đang nghĩ Lục tổng thay da đổi thịt, có chút không quen thôi.”
Lục Tiêu Ngạn không vì lời nói này mà tức giận, anh chống một tay lên đầu, quay sang nhìn cô, thản nhiên thừa nhận mọi thứ.
“ Anh chính là đang theo đuổi em, chẳng lẽ em không nhận ra.” Anh cười lên, Doãn Ái cũng cảm thấy gió xuân tươi mới.
Doãn Ái quay mặt sang một bên, Lục Tiêu Ngạn nhìn thấy tai cô đỏ ửng, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Tử Tiêu từng nói, chinh phục con gái thứ cần có chính là mặt thật dày, ngoài ra, cũng chính là mặt thật dày.
Doãn Ái nghĩ rằng mình đã qua độ tuổi dậy thì rung động mãnh liệt, huống chi bọn họ còn ly hôn rồi. Nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy có gì đó gọi là chua xót, mang theo ngọt ngào như mật từ từ đâm chồi.
Lữ Nha có việc nên rời đi đã lâu, đèn trong vườn cứ đến tối lại bật, màu trắng nổi bật thắp sáng cả sân vườn. Trong vườn, loài hoa nhiều nhất là hoa tường vi, kế đến là hoa sơn trà, mùi hương nhẹ nhàng đan xen.
Trong đầu Doãn Ái chợt nghĩ đến một câu “ Gió xuân rung động tim xuân.”
Lục Tiêu Ngạn chưa từng yêu, giờ đây anh như một thiếu niên mới lớn, đối với tình yêu cũng tràn đầy mong đợi.
Sau bao nhiêu chuyện, anh không muốn buông tay. Anh cũng không muốn Doãn Ái buông tay.
Nếu như cô từng yêu anh, vậy anh mong trái tim cô sẽ lại thổn thức một lần nữa.
“ Tiểu Ái, tha thứ cho anh, từ từ chấp nhận anh được không?”
Doãn Ái đưa mắt tròn xoe nhìn anh, tứ chi bách hải đều cảm thấy ấm áp, lòng như được rót mật, đẹp đến mức cô không dám tin đây là sự thật.
Doãn Ái đứng dậy, hơi bối rối, cô chưa sẵn sàng: “ Lục Tiêu Ngạn, cho tôi chút thời gian, để tôi thử được không?”
Đây là câu trả lời tốt nhất cho cả hai.
Sở Miên vừa chuyển đến Tam Châu, cả gia đình thuê một căn hộ nhỏ trên tầng 3, bà chủ trọ rất phúc hậu, thấy hoàn cảnh gia đình họ cũng giảm tiền nhà, còn ưu tiên cho một tháng tiền điện nước.
Trong xóm, Sở Mục Dương mở một tiệm sửa xe nhỏ, kinh doanh ban đầu không mấy thuận lợi, về sau có tiến triển hơn, trước mắt cũng đủ để cho bọn trẻ đến một ngôi trường tốt để học tập.
Tiểu Ngũ hớt hả chạy vào trong nhà báo tin, đến dép cũng chưa kịp cởi ra.
“ Anh Dương, chị Ái đang ở dưới khu nhà mình rồi, đang đi cùng hai đứa nhỏ…” Hơi thở gấp gáp, dưới cái nóng của mùa hè, khuôn mặt cũng đỏ ứng lên.
Sở Mục Dương thoáng sững sờ, từ hôm ở đồn cảnh sát anh đã không gặp lại Doãn Ái, sau khi về nhà thì bà chủ phòng trọ nói cô ấy chuyển đi rồi, một câu cũng không để lại.
Anh đã nghĩ cô hận anh rất nhiều.
Sở Mục Dương kéo rèm phòng ngủ ra, Doãn Ái mặc một chiếc váy màu xanh lá cây nhạt, nước da trắng trẻo nổi bật trên nắng nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn sạch như mới rửa.
Cô rạng rỡ, có lẽ vì nơi đây thuộc về cô, là nơi có người đàn ông đó.
Giọng Phán Phán cao lên: “ Chị tiểu Ái có thể nghe được rồi sao? Thật tốt quá, mẹ và cậu sẽ rất vui cho mà xem.”
Doãn Ái xoa đầu cô bạn nhỏ, hôm nay tình cờ đi qua đường Hoa Thành, thấy Tiểu Vũ và Phán Phán đang đi bộ trở về nhà, cô theo thói quen vui vẻ chạy đến, kết quả là bị hai đứa nhóc kéo về tận đây.
Tiếu Vũ kéo đứa em gái đang dính trên người cô xuống, nghiêm túc dạy dỗ.
“ Không được làm như thế, chị ấy có rất nhiều việc, em phiền phức quá.”
Phán Phán ủ rũ: “ Em xin lỗi, tại em thấy vui quá….”
Doãn Ái cười nói không sao, cô xua tay: “ Hai đứa học ở trường nào, cuối tuần chị dẫn hai đứa đi ăn kem ngon nhất thành phố nhé.”
“ Chị là nhất mà.” Phán Phán ôm chặt lấy Doãn Ái, tiểu Vũ chỉ có thể bất lực thở dài.
“ Cho cả mẹ và cậu nữa nhé?” Cô bé nói thêm.
“ Được, mang cho Sở Miên và Mục Dương nữa.”
Dưới sân nhộn nhịp, tiểu Ngũ từ trên nhà nhìn xuống, sau đó lại đưa mắt sang Sở Mục Dương bên cạnh, dè chừng hỏi: “ Anh có xuống không?”
Sở Mục Dương nhìn một hồi lâu, nếu anh xuống bây giờ sẽ gây khó xử cho cả hai người, anh thừa nhận mình không dám đối diện với cô. Doãn Ái yêu Lục Tiêu Ngạn, ở bên cạnh anh ta chính là điều tốt nhất.
Còn anh, chỉ có thể là người anh trai âm thầm theo cô, lặng nhìn cuộc sống của cô.
Doãn Ái nhìn lên trên nhà, thấy rèm cửa đóng chặt, cô hơi hụt hẫng cụp mắt xuống.
Sở Mục Dương định tránh mặt cô đến già sao, trước đây rõ ràng rất mạnh miệng, không phải là đại ca xã hội đen sao, chỉ có một lần gặp mặt anh cũng không đủ dũng khí sao.
Ánh nắng cuối chiều không quá gay gắt, bầu trời mùa hạ cao vút trong veo, dọc theo con đường hoa tử đẳng rợp hai bên, thành phố Tam Châu cũng trở nên êm dịu và nhẹ nhàng hơn mọi ngày.
Cảnh dịu dàng, lòng người thêm phần thư thái.
Doãn Ái nhìn lên màn hình lớn ở quảng trường, tin tức gần đây xoay quanh chiến công của Chung Khởi, một vị trung tướng hiện đang sống ở Nam Kì, ông ta chính thức chuyển sang kinh doanh bất động sản.
Khối tài sản lớn không có người kế nghiệp, nghe nói khi ông ta mất sẽ truyền cho người tài giỏi nhất tập đoàn Thịnh Khiêm, cạnh tranh rất lớn.
Chỉ có điều, Doãn Ái cảm thấy ông ta có chút mờ ám.
Lục Tiêu Ngạn ở trong phòng tranh, Từ Chính vừa báo cáo xong liền quay ra. Doãn Ái thấy bầu không khí có chút kì lạ, cô gật đầu chào Từ Chính rồi lên phòng.
Doãn Ái ngồi trên ban công làm việc, bên cạnh là trà hoa cúc thơm lừng, ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím, tạo tiếng lạch cạch.
“ Ưm…”
Lục Tiêu Ngạn vùi đầu vào hõm cổ cô, tóc của anh cọ cọ gây ngứa. Cô quay sang, thấy mi tâm anh nhắm lại, trông có vẻ rất mệt mỏi.
Từ khi Lục Tiêu Ngạn nói với cô câu kia, anh rất tranh thủ làm loạn, dù không có gì vượt quá giới hạn.