Lời hứa hôm qua ấy hả? Tiêu Viễn trầm tư, chốc lát sau nói với vẻ chán nản: "Thôi được rồi... Sau khi thành hôn với Hạ Linh Lăng không được quên cô nhỏ, không được rút ngắn thời gian ở bên cô nhỏ, hễ cô nhỏ gọi là phải có mặt ngay giống như lúc trước... Đúng hết rồi phải không?"
"Hì hì, vậy mới ngoan chứ", Tiêu Linh Tịch nở nụ cười đáng yêu nhưng vẫn nắm chặt hắn như cũ: "Cơ mà thêm một cái nữa đi, cái này hôm qua ta quên mất... Tuy Hạ Linh Lăng đã thành thê tử của ngươi nhưng địa vị của cô ta trong lòng ngươi không được cao hơn ta! Lặp lại mau, mau mau mau!"
Tiêu Viễn liếc nhìn đôi mắt đẹp của cô ấy, đáp: "Muốn ta đồng ý thì ngươi phải hôn ta đã".
"Vậy thì... ngươi cưới ta đi?"
"…", Tiêu Viễn chịu thua.
"Thiếu gia ơi, người xong chưa ạ?", người ta rất kỵ việc quá giờ lành nên Tiêu Hồng lại đứng ngoài cửa thúc giục.
Tiêu Viễn đặt tay lên cửa nhưng không mở ngay mà nhỏ giọng nói: "Ta không thể đồng ý với cô nhỏ chuyện này được... Vì cô nhỏ trong lòng ta nằm ở vị trí mà một trăm Hạ Linh Lăng cũng không bằng, ta không muốn so sánh cô ta với cô nhỏ”.
Nói xong hắn mới mở cửa, chậm rãi đi ra ngoài.
Tiêu Linh Tịch đứng sững tại chỗ, ngây người một lúc lâu thì khóe môi nhoẻn lên đầy mừng rỡ, sau đó tung tăng ra ngoài như cô bé được nhận cây kẹo mình thích nhất.
Tiêu Viễn ra khỏi phòng, đoàn rước dâu cũng tạm gọi là hoành tráng đã chờ sẵn ở đó. Tiêu Hồng cười hiền từ với hắn: “Mời thiếu gia lên ngựa, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ thiếu gia trên đường đón dâu... đương nhiên ngày đại hỷ của thiếu gia sẽ không có bất trắc gì rồi, chắc không cần đến lão hủ đâu”.
“Làm phiền Hồng gia”, Tiêu Viễn khẽ cười với Tiêu Hồng rồi xoay người lên ngựa ngay. Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa bỗng nhiên truyền đến từ phía bên trái:
“Xem ra tới kịp rồi. Tiêu Viễn đệ đệ sắp đi rước dâu rồi sao? Chúc mừng, chúc mừng”.
Tiêu Viễn hơi nhướng mày, nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy hai nam thanh niên đang từ tốn tiến về phía mình. Thanh niên vừa lên tiếng khoảng hai mươi tuổi, có chiều cao trung bình, tướng mạo đầy nhã nhặn và tuấn mỹ, đôi mắt thì trong veo, trên mặt là nụ cười mỉm sáng ngời khiến người ta như tắm mình trong gió xuân. Đi theo hắn ta sát sao là một người thanh niên trông rất gầy gò, có vẻ nhỏ tuổi hơn một chút, từ đầu đến cuối bước chân của cậu ta luôn cách thanh niên đi trước một cánh tay.
Thấy bọn họ, Tiêu Viễn cười nhẹ: “Thì ra là Ngọc Long ca và Tiêu Dương ca. Hai người tới đây để tiễn đệ sao?”
Tiêu Ngọc Long là con trai độc nhất của Tiêu Vân Hải - môn chủ đương nhiệm của Tiêu Môn, năm nay tròn hai mươi tuổi, đứng đầu thế hệ trẻ Tiêu Môn cả về ngoại hình, thiên phú, cách ăn nói lẫn trí thông minh. Hiện tại huyền lực của hắn ta đã đến cảnh giới Nhập Huyền cấp ba, là niềm tự hào của Tiêu Vân Hải đồng thời là niềm hy vọng của Tiêu Môn, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì hắn ta sẽ là môn chủ Tiêu Môn đời kế tiếp. Nhưng một người đa tài và nổi tiếng như Tiêu Ngọc Long lại không hề kiêu ngạo, luôn nhã nhặn và lịch sự với bất kì ai, cho dù đối mặt với người tàn phế Tiêu Viễn cũng luôn có thái độ ôn hòa và lễ độ, chưa bao giờ lộ vẻ giễu cợt, ngược lại còn thường xuyên thăm hỏi chuyện hắn bị hỏng huyền mạch.
Cho tới nay, Tiêu Viễn rất có thiện cảm với hắn ta, còn có chút cảm kích và sùng bái... Đương nhiên là Tiêu Viễn trước đó.
Thân phận của người phía sau Tiêu Ngọc Long cũng không đơn giản, cậu ta không phải đệ tử Tiêu Môn thông thường mà là cháu trai út của nhị trưởng lão, Tiêu Dương. Năm nay cậu ta mười chín tuổi, cảnh giới Sơ Huyền cấp chín, từ bé đã lẽo đẽo theo chân Tiêu Ngọc Long và nghe lời hắn ta răm rắp. Có điều Tiêu Dương không thân thiết với Tiêu Viễn như Tiêu Ngọc Long, tuy đều là cháu của trưởng lão nhưng cậu ta không bao giờ đoái hoài đến hắn. Thỉnh thoảng Tiêu Viễn chủ động nói một hai câu, Tiêu Dương đều làm lơ hoặc hất mũi lên trời, lầm bầm làu bàu.
Với tư cách là cháu trai của trưởng lão, Tiêu Viễn chẳng những có phòng riêng mà còn có một tiểu viện độc lập. Nhưng trong cái nhà này, trừ ông nội Tiêu Liệt, cô nhỏ Tiêu Linh Tịch và đồng bạn của hắn ra thì chẳng mấy khi có người tới đây, lúc này Tiêu Ngọc Long lại chủ động dẫn Tiêu Dương tới đây thì mục đích có lẽ chỉ là tiễn hắn đi rước dâu thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!