Lục Chỉ nhìn Ninh Tước, cặp mắt to tràn ngập vẻ khó hiểu. "Vì sao anh lại không cho Cửu gia ra, sao lại sợ quấy rầy chúng tôi? Thừa Phong tặng phòng chơi game là chuyện vui mà, nếu có các anh ở bên chia sẻ không phải vui càng thêm vui sao?"
"Đúng vậy, anh cũng nghĩ vậy." Cửu gia nghiêm túc gật đầu hùa theo cậu.
Ninh Tước:......
Sao hắn có thể nói là do đầu óc mình đen tối đây. Nếu hắn nói thẳng phang thật suy nghĩ này, chỉ sợ sẽ bị bé dễ thương và Cửu gia ghét bỏ, nghĩ đến cảnh hai người cùng lúc mắng hắn lưu manh, rồi vì vậy mà ngó lơ hắn, hắn cảm thấy vẫn nên nghĩ lý do khác thôi, vì sự an toàn của bản thân.
"Ách... tôi thấy hai cậu ôm nhau, cho rằng hai cậu cần thế giới riêng của đôi mình, nên không muốn quấy rầy chứ sao." Ninh Tước thể hiện "Tôi đang nghĩ cho hai người đấy."
Lục Chỉ nghe hắn nói hai chữ "Ôm nhau" thì thẹn thùng, cười cười,
Ninh Tước nghĩ thầm, chỉ mới nói vậy đã thẹn thùng, bé dễ thương quả nhiên ngây thơ, kết quả đảo mắt cái liền thấy cậu không e dè ôm cứng Nam Thừa Phong. Ninh Tước lắc lắc đầu, vừa thẹn thùng ngây thơ lại biết làm nũng, chủ động dính người, quyến rũ không tự biết, Nam Thừa Phong thật đúng vớ được bảo bối mà. Hắn hy vọng Cửu gia sau này cũng sẽ chủ động như vậy. Lúc này Ninh Tước không biết, sở dĩ Lục Chỉ chủ động vì cậu xem bản thân là chồng, coi Nam Thừa Phong là cô vợ nhỏ. Nếu Ninh Tước biết Lục Chỉ nghĩ như vậy, không biết còn có thể hy vọng nữa hay không.
Ninh Tước đã quen với việc bị chói mù mắt cờ hó, lắc lắc đầu, xoay mặt liếc nhìn gương mặt đầy đắc ý của Nam Thừa Phong, nhịn không được khinh thường hừ lạnh một tiếng. "Cửu gia không nhắc đến thì tôi cũng chẳng định nói đâu. Làm anh em phải biết điều không quấy rầy hai cậu, nhưng các cậu là học sinh tiểu học nói chuyện yêu đương đấy à? Nói qua nói lại cả buổi lại thành chỉ tặng phòng chơi game?"
Sắc mặt Nam Thừa Phong vẫn như cũ, cười như không cười, "Dù sao thì tôi cũng hết ế, còn cậu đến cả thổ lộ cũng không dám nói."
"Này, đừng quên lúc trước nhờ ai mà cậu mới thoát ế được đấy nhé." Ninh Tước không phục, nghĩ đến tiến triển với Cửu gia mới nãy đang nửa chừng thì bị quấy rầy liền nghẹn thở, nghiến răng nghiến lợi khẽ nói với Nam Thừa Phong. "Lấy oán báo ơn, không nói giúp anh em thì thôi, lại còn quấy rối."
Nam Thừa Phong nhún vai, "Tôi thích."
Ninh Tước hầm hừ, "Cậu chờ đó cho tôi, tôi nhất định đuổi kịp cậu."
"Rửa mắt mong chờ." Nam Thừa Phong không để ý.
Mấy người đi vào phòng chơi game, đứng trước cửa, Nam Thừa Phong cúi đầu, ôn nhu nhìn Lục Chỉ, "Chỉ Chỉ, em chuẩn bị tốt chưa?"
Lục Chỉ thẹn thùng mặt đỏ hồng nhìn hắn, nghiêm túc gật gật đầu, "Dạ rồi."
Ninh Tước nhịn không được trợn trắng mắt, cũng chẳng phải gì cả, hai người có cần thiết phải nói mấy câu đầy ái muội đó không. Nam Thừa Phong mỉm cười, che kín mắt cậu, sau đó mở cửa, dẫn Lục Chỉ đi vào bên trong. Cửu gia và Ninh Tước nhìn thấy căn phòng, trong chớp mắt, trừng lớn hai mắt, nhướng mày.
Nam Thừa Phong thả tay xuống, Lục Chỉ mở mắt ra liền thấy, "Oa ——!"
Nói đó là phòng chơi game nhưng căn phòng trước mắt, từ phương diện game đến các hình thức giải trí khác đều không kém cạnh khu trò chơi điện tử cao cấp nhất, từ khu giải trí, khu nhập vai, khu quà tặng, khu Carnival, cần cái gì có cái đó. Khu giải trí có hàng loạt máy trò chơi khác nhau nào là câu cá, tượng thần dưới đáy biển, Tom và Jerry. Khu quà tặng có máy vặn figure, máy vặn trứng, máy bán hàng tự động, v.v. Khu nhập vai có hệ liệt đua xe phân khối, đua ô tô, điều khiển máy bay, máy bay xạ kích 4D tiên tiến nhất, máy nhảy audition, máy ném bóng rổ, v.v. đủ các hạng mục game nhập vai. Khu Carnival có chơi bóng, quyền anh, phi tiêu, headshot và các thiết bị khác, còn có máy karaoke, v.v. Ngoài ra còn có một quầy bar, có rượu, có chế phẩm từ sữa, cùng điểm tâm ngọt, đồ ăn vặt, đầy đủ không thiếu món nào. Chế phẩm từ sữa là dành cho Lục Chỉ, rượu đương nhiên để Nam Thừa Phong uống, không biết vì sao, hắn chưa từng thấy Lục Chỉ uống rượu, cũng theo bản năng không muốn để Lục Chỉ uống rượu.
Phòng chơi game này đầy đủ tiên tiến hơn bất kỳ trung tâm trò chơi điện tử nào, lại không đón tiếp một ai, chỉ mở ra chuyên dụng cho mình Lục Chỉ, làm chỗ vui chơi cho một mình cậu. Nam Thừa Phong cực giàu, quà tặng vừa quý vừa giá trị không phải chuyện gì khó, nhưng Lục Chỉ thấy được ở đây có rất nhiều máy game không còn sản xuất nữa, cậu cũng nhìn ra được Nam Thừa Phong đã phải tốn không ít tâm tư chuẩn bị căn phòng này cho cậu.
"Thừa Phong." Lục Chỉ ngẩng đầu, ánh mắt sáng trưng nhìn hắn, ngoại trừ ôm cứng hắn như koala, chỉ có cảm động không nói nên lời.
Nam Thừa Phong cúi đầu cọ cọ trán cậu, "Em thích là được."
Chỉ cần em vui vẻ, chỉ cần em yêu thích, chỉ cần em hạnh phúc, tôi đều không cầu hồi báo. Những lời này nếu là trước kia, đổi thành những người khác, Nam Thừa Phong đều sẽ lạnh lùng quăng một câu vô nghĩa, càng đừng nói dùng lên chính người hắn. Không cầu hồi báo? Nam Thừa Phong quả thật là người không cầu hồi báo, bởi vì hắn khinh thường hồi báo, hắn không trả giá thì muốn hồi cái gì báo. Hắn làm gì đều có mục đích cùng tính kế cho bản thân, chỉ cần mục đích đạt thành là được, cái gì râu ria đều không đáng để trong lòng. Nhưng hiện tại, hắn lại một lòng trả giá vì Lục Chỉ, thật sự lại làm được cái gọi là không cầu hồi báo. Không lý do, đây chính là tình yêu.
"Chỗ này hay đấy." Ninh Tước nhìn hai người cười cười, ôm vai Cửu gia, "Biết chơi bóng rổ không? Thi chứ?"
"Đương nhiên biết." Cửu gia mời vừa bị chấn động vì căn phòng, còn cảm thấy sao bản thân không nghĩ tới những cách thể hiện như này, đang phiền lòng thì nghe Ninh Tước nói, thuận thế đồng ý luôn.
Hắn làm không được, Nam Thừa Phong làm được, vậy hắn ta có tư cách hưởng thụ lời khen từ Lục Chỉ. Cửu gia là một người công bằng, cũng nguyện ý cam phục những người mạnh hơn hắn. Nam Thừa Phong có thể làm được chuyện hắn làm không được, phương pháp chăm sóc Chỉ Chỉ quả thật ăn đứt hắn, hắn cam tâm tình nguyện chịu phục.
Ninh Tước vỗ vỗ vai Cửu gia, không tiếng động an ủi hắn. Cửu gia nhìn Ninh Tước một cái, giờ phút này Ninh Tước không hề khiến hắn chán ghét như trước. Ninh Tước đi đến trước máy chơi bóng rổ, cầm lấy quả bóng ném mấy cú, bách phát bách trúng.
Cửu gia gật đầu, "Không tồi."
"Nhưng mà." Cửu gia nghi ngờ hỏi, "Không phải anh không nhìn thấy à? Sao ném trúng được?"
Trán Ninh Tước lấm tấm mồ hôi, cũng may hắn phản ứng nhanh, "Trước kia tôi có trong đội tuyển bóng rổ của FBI, kỹ thuật tốt, không cần nhìn cũng có thể ném vào."
"Ha ha, lợi hại vậy ha." Cửu gia gật đầu, có vẻ hoàn toàn không nghi ngờ.
Ninh Tước nhẹ nhàng thở ra, cũng không cảm thấy Cửu gia quá đơn thuần dễ bị lừa, bởi vì dân bóng rổ chuyên nghiệp thật sự có thể nhắm mắt ném trúng rổ, đây cũng không chuyện hiếm lạ gì.
"Vậy tôi cũng nhắm mắt, không để anh thiệt." Cửu gia đầy chính khí nhắm mắt lại, cầm bóng rổ ném, cũng bách phát bách trúng.
"Không tồi nha." Ninh Tước cười cười, rõ ràng là xã hội đen nhưng lại trọng đạo nghĩa hơn ai hết, hắn thật càng ngày càng thích Cửu gia.
"Tới, chúng ta tiếp tục?" Ninh Tước thấy Cửu gia chuyển sự chú ý từ cặp vợ chồng son khanh khanh ta ta kia lại đây, nhẹ nhàng thở ra.
"Được, ai sợ ai?" Cửu gia bị khơi lên máu chiến, cầm quả bóng rổ không cam lòng yếu thế tay trái một quả tay phải một quả ném vào rổ, mấy chữ số nhảy vọt vèo vèo, Ninh Tước cũng phải nhướng mày nhìn.
Ninh Tước sờ sờ cằm, nhật ký quan sát mèo, a không đúng, quan sát Cửu gia tăng thêm một mục: Tính hơn thua rất mạnh. Hắn cân nhắc, nói không chừng có thể lợi dụng điểm này được đây ~ hắc hắc hắc.
Hai người bên kia đang tranh đua kịch liệt, hai người bên này đang ôm nhau ngọt ngọt ngấy ngấy.
"Em rất vui, vô cùng vui, siêu cấp vui." Lục Chỉ nghiêm túc trả lời, "Thừa Phong, anh thật tốt với em, em quyết rồi!"
Gương mặt nhỏ của cậu hoàn toàn nghiêm túc, Nam Thừa Phong cười nhìn cậu, "Quyết định cái gì?"
"Quyết định thưởng cho anh!" Lục Chỉ cầm tay hắn nói.
Nam Thừa Phong cười cười, "Khen thưởng cái gì?" Hắn cái gì cũng không thiếu, chỉ muốn duy nhất mình Lục Chỉ.
"Em!" Lục Chỉ mở cặp mắt to tuyên bố.
Nam Thừa Phong giật nảy mình, ngưng thần nín thở.
"Hôn! Em muốn hôn anh một cái." Lục Chỉ nói xong còn rất thẹn thùng, chôn đầu sâu vào ngực hắn.
Nam Thừa Phong mím môi, sau đó nở nụ cười, "Tuy thực tế cùng tưởng tượng không giống nhau, nhưng cũng đủ rồi." Rốt cuộc bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, hành động thân mật nhất cũng chỉ có nhẹ nhè hôn lên mái tóc Lục Chỉ, còn chưa được hôn qua những chỗ khác đâu. Nam Thừa Phong tưởng tượng, trong lòng có chút khẩn trương.
Mặt Lục Chỉ đỏ hồng, ngẩng đầu nhìn hắn, "Thừa Phong, anh cúi đầu xuống đi, em với không tới."
Nam Thừa Phong lập tức làm theo, bỗng nhiên, hắn nhớ tới video Ninh Tước từng đưa hắn xem. Chiều cao của một cô gái và bạn trai chênh lệch quá lớn, muốn hôn bạn trai mà cả buổi cũng hôn không tới, gấp đến độ nóng nảy dậm chân, trông đặc biệt đáng yêu.
Hắn xem xong cũng không có bất kỳ phản ứng gì, Ninh Tước lại cười nói, "Chiều cao của cậu cùng bé dễ thương cũng chênh lệch như vậy, chơi được đó."
Nam Thừa Phong nghĩ vậy, đôi mắt ngập tràn ý cười, cố ý chơi xấu, chỉ hơi cúi đầu xuống thấp tí tì ti. Lục Chỉ nhón chân ngẩng đầu muốn hôn hôn, mở mắt ra, phát hiện Nam Thừa Phong vẫn bất động. Cậu chớp chớp mắt, lại nhón chân, nhướng cao lên, vẫn với không tới.
"Thừa Phong?" Lục Chỉ đưa tay muốn ôm cổ hắn, nhưng cũng không với tới.
"Chỉ Chỉ nói muốn thưởng cho tôi nên tôi muốn Chỉ Chỉ chủ động." Nam Thừa Phong mỉm cười nói.
"Đúng, cũng có lý." Lục Chỉ cười cười.
Nam Thừa Phong cười tủm tỉm chờ mong biểu hiện của Lục Chỉ, không biết có bùng nổ đáng yêu đến ngất xỉu không đây nữa. Lục Chỉ thấy với không tới, hôn không được, liền nhảy bật lên, sức bật của cậu quả thật không tồi, thiếu cũng nữa đã hôn trúng. Quả nhiên, cực đáng yêu...... Trái tim Nam Thừa Phong tuyên bố đình công, đời này đáng giá rồi......
Lần nhảy đầu tiên thất bại, Lục Chỉ cũng không vội, cố gắng nhảy lại lần hai. Cậu phóng một phát lên, bu lấy cổ Nam Thừa Phong, sau đó cả người đu lấy hắn như koala không buông tay. Nam Thừa Phong ngẩn ra, không nghĩ tới cậu sẽ như vậy, nhanh chóng ôm lấy cậu.
Không đợi hắn phản ứng, Lục Chỉ đã hôn bẹp một cái lên mặt hắn, cười vui vẻ, còn làm động tác thắng lợi, "Hôn được rồi, hôn được rồi."
Nam Thừa Phong lấy lại tinh thần, nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu, nuốt nuốt nước miếng, hắn biết đời này của hắn đã thua sát ván triệt triệt để để trên tay Lục Chỉ rồi.
Hắn bình ổn lại hô hấp dồn dập của mình, ôn nhu nói, "Chỉ Chỉ, còn có thể hôn nơi khác không?"
Lục Chỉ ngẩn ra, "Thừa Phong muốn hôn nơi nào?"
Nam Thừa Phong cúi đầu nhìn đôi môi hồng nhuận của cậu, hơi cúi đầu. Lục Chỉ mở to hai mắt, chờ khi hiểu được, môi Nam Thừa Phong đã dán lên môi cậu. Cậu hoá đá trong chớp mắt, sau đó tim đột nhiên đập mạnh, mặt tựa như núi lửa sắp phun trào, có vẻ sắp đạt ngưỡng bùng nổ. Cơ thể cậu treo dây dưa trên người Nam Thừa Phong, cậu cảm giác được một luồng khí nóng chạy dọc cơ thể từ đầu đến chân, vô cùng nóng bỏng nhưng lại làm cậu vô cùng vui vẻ. Phản ứng này tuy xa lạ, nhưng Lục Chỉ biết, cậu thích Nam Thừa Phong, cũng thích cái cảm giác này. Chờ cậu phản ứng lại liền ôm chặt lấy Nam Thừa Phong.
Hai người một bên khác thiếu chút nữa ném bung vành rổ, giờ đang ôm quả bóng đứng đực như thịt khô treo gió. Cửu gia hít hà một hơi, hai mắt như bung nòng, thiếu chút nữa ngất xỉu.
"A a?" Ninh Tước nhanh chóng ôm hắn, bấm nhân trung, "Ráng chịu đựng nha!"
Cửu gia suy yếu, hữu khí vô lực, Ninh Tước đảo mắt, lộ ra ý cười xấu xa, nghiêm túc nói, "Thoạt nhìn tình trạng em không tốt lắm, để tôi cấp cứu cho em." Hắn nói xong liền cúi đầu, muốn là hô hấp nhân tạo cho Cửu gia.
Nam Thừa Phong lo Lục Chỉ khó thở, dần dần dừng nụ hôn lại, cúi đầu dụi dụi trán cậu cười cười.
"Bang!" Một âm thanh thanh thuý vang lên trong phòng chơi game.
Hai người nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, liền thấy trên mặt Ninh Tước đang được in một dấu bàn tay tươi mới xinh đẹp.
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!