Tất cả lệ quỷ trong chớp mắt toàn bộ đều hồn phi phách tán, mọi người có mặt sợ đến ngây người. Các thí sinh, bao gồm người tỉnh táo nhất Mộ Ly cũng kinh ngạc nhìn Nam Thừa Phong.
Đạo diễn cảm thấy bầu không khí áp bách khủng bố mới nãy đã biến mất toàn bộ, ngẩng đầu, "Không thấy nữa? Nhanh như vậy?!"
Ông khiếp sợ nhìn Lục Chỉ, "Lục đại sư, ngài quá mạnh!"
Lục Chỉ thu tay, nhìn bốn phía, "Hiệu quả không tồi, biến mất sạch."
Cậu chạy đến bên Nam Thừa Phong ôm hắn, "Thừa Phong, anh lợi hại quá xá, trận pháp này được anh phát huy đến mức tối đa á!"
Nam Thừa Phong cười, "Có thể giúp được em thì tốt rồi."
"Dạ dạ." Lục Chỉ vui vẻ dụi hắn, "Giúp ơn lớn lắm luôn á."
Nam Thừa Phong ôn nhu ôm cậu, vuốt mái tóc cậu, vì ghi hình chương trình mà cả nửa ngày hắn không thể ôm cậu, nghẹn thật lâu, lúc này phải xoa bù cho đủ mới được.
Đối với phong thuỷ sư, người cùng mệnh với trời tồn tại đã đủ chấn động, huống chi tận mắt nhìn thấy, tận mắt chứng kiến sự cường đại của mệnh cách này. Nhóm người Phong Thương Hải, Xích Tiêu Tử, Lộ Hoằng Nhã nhìn lẫn nhau, đều thấy được vẻ không thể tin trong mắt đối phương.
"Không nhìn tận mắt, cho dù là sư phụ tôi có nói, tôi cũng không dám tin mệnh cách này lại bá đạo đến mức này." Thuỷ Văn Hiên tán thưởng.
Xích Tiêu Tử lắc đầu, "Tôi không biết nên hình dùng thế nào nữa."
"Tôi hiểu ý cậu." Phong Thương Hải nói, "Nam tổng giống như bug vô định trong game, không kỹ năng nào không chinh phục được."
Xích Tiêu Tử gật đầu liên tù tì.
"Chỉ là, mệnh cách này của Nam tổng có thể trợ giúp Lục đại sư thì tốt, nếu bị người xấu để ý lợi dụng, vậy hậu quả không dám tưởng tượng." Lộ Hoằng Nhã lo lắng.
"Lục đại sư có thể ngăn cản nhỉ?" Tiền Vận hỏi.
"Tôi thấy cũng không dễ, mệnh cách Nam tổng không có bất kỳ ai áp trụ được, Lục đại sư có mạnh, cũng không áp được trời." Là thầy bói quẻ, Hoàng Phượng là người có quyền lên tiếng nhất trong lĩnh vực mệnh cách này.
"Ừ." Phong Thương Hải gật đầu, hiển nhiên đồng ý với cô.
"Tin tưởng Lục đại sư." Mộ Ly không hay nói chuyện đã mở miệng, "Tôi tin tưởng tình cảm của Lục đại sư và Nam tổng."
"Tôi cũng tin." Nữ MC nói.
Những người khác thấy thế, đón ý nói hùa vài câu, nhưng rốt cuộc vài người là thiệt tình, vài người là giả ý, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
"Lục đại sư, giải quyết xong rồi ạ?" Đạo diễn vô cùng cẩn thận nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Đúng là phải nói, từ sau khi quỷ hồn biến mất, bầu không khí âm trầm quỷ dị trong sân cũng chớp mắt biến mất, nhiệt độ bốn phía cũng tăng cao, những sự sợ hãi hiển lộ thầm kín lập tức tiêu tán đi rất nhiều.
"Ừ, giải quyết rồi, căn nhà cổ, thôn xóm này, về sau sẽ không có quỷ nữa."
Nguyên thôn này là nơi tụ tập của quỷ, bởi vì quỷ trong thôn quá nhiều, cỏ cây bốn phía quanh thôn đều khô héo, càng miễn bàn đến hoa màu. Mà khi lệ quỷ biến mất, sát khí cũng tiêu tán toàn bộ, cậu lại dẫn động chút địa khí lại đây, không bao lâu, nơi này sẽ khôi phục lại sinh cơ, về sau, dần dần sẽ có thể để người vào ở lại.
"Hiện tại có thể cải biến phong thuỷ." Lục Chỉ nói.
Thí sinh nghe vậy, lập tức tụ tập lại.
Đạo diễn vẫn còn cảm thấy tò mò, "Lục đại sư, tôi còn có một vấn đề."
"Người ở nơi này cứ 10 năm một lần sẽ bị người chết trước đó giết, như vậy thảm án diệt môn đầu tiên là do ai làm? Có phải do nguyền rủa hay không? Khoảng thời gian giữa 40 năm trước và 10 năm trước đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại không xảy ra chuyện?"
Đây cũng là nghi vấn của nhiều người. Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử cũng nhìn qua, duy chỉ có mình Mộ Ly là có vẻ đã thầm hiểu rõ, hoặc không thèm để ý.
"Mộ Ly, anh biết nguyên nhân không?" Lục Chỉ ném vấn đề này lại cho hắn.
Mộ Ly biết Lục đại sư muốn cho hắn thêm thời lượng lên hình, khác với những phong thuỷ sư khác, hắn còn một thân phận nữa chính là diễn viên. Fans và một số bạn bè nói kỹ thuật diễn của hắn tốt như vậy, lại luôn bị cướp vai diễn, hay bị diễn vai quần chúng, kỳ thật hắn cũng không để ý. Nhưng nhìn thấy người hắn cảm kích nhất, sùng bái nhất quan tâm hắn như vậy, không chỉ là ân cần ngoài mặt, càng làm hắn hạnh phúc hơn. Mộ Ly rất ít khi cảm thấy vui vẻ, nhưng ở bên Lục đại sư, mỗi giây mỗi phút hắn đều rất vui vẻ.
"Thảm án diệt môn đầu tiên hẳn do kẻ thù làm, không liên quan đến nguyền rủa, còn vấn đề thứ 2, tôi không biết." Mộ Ly nói.
"Ừ, Mộ Ly nói rất đúng, kỳ thật chuyện xảy ra trong căn nhà này không hề liên quan gì đến nguyền rủa."
"Lúc ấy, sau khi xảy ra thảm án, oán khí ảnh hưởng đến người ở gần đấy, hẳn là có phong thuỷ sư đến xem, nhưng có thể năng lực không đủ hoặc vì nguyên nhân gì đó, người đó không cách nào siêu độ lệ quỷ, chỉ có thể phong bế bọn họ 10 năm."
"Mười năm sau, lệ quỷ được mở khoá, một lần nữa giết hại người ở đây, lại bị phong thuỷ sư phong ấn, mãi cho đến cách đây 40 năm, năng lực của phong thuỷ sư kia mạnh lên, phong ấn được mấy chục năm."
"Đơn giản như vậy?" Đạo diễn hỏi.
"Đúng, chuyện này thoạt nhìn mơ hồ, kỳ thật chỉ là những người chết oan đó không cam lòng với cái chết của mình, muốn đổ nỗi thống khổ của mình lên người khác, kéo người ta cùng chết chìm, không ngờ tới càng làm vậy oán niệm càng lớn, lệ khí càng nặng, lại không biết hối cãi, cuối cùng rơi vào kết cục hồn phi phách tán."
"Nếu lúc trước bọn họ chịu buông bỏ, hôm nay bọn họ cũng có thể như những người 10 năm trước kia, được vãng sinh."
Đạo diễn gật đầu, sâu sắc cảm thán: "Tôi đã hiểu, Lục đại sư."
"Bất kể lúc trước anh vô tội bao nhiêu, phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, người bị hại biến thành kẻ làm hại, vô tội biến thành có tội, thật bi ai." Đạo diễn nói.
"Đây là nhân tính." Thuỷ Văn Hiên nói.
"Cũng không đúng, vẫn có rất nhiều người sẽ không vì chính mình quá khổ mà đi làm hại người khác." Lộ Hoằng Nhã phản bác lại hắn.
"Cũng đúng." Thuỷ Văn Hiên không tức giận, nghiêm túc suy ngẫm lời cô, gật đầu.
"Chuyện này cứ vậy qua đi, kế tiếp chúng ta tiếp tục cải biến vấn đề phong thuỷ thôi." Lục chỉ nói, nhìn đạo diễn, "Phong Thương Hải mới nói đây là án treo, vẫn luôn được chú ý?"
"Đúng vậy." Phong Thương Hải trả lời.
"Vậy cần phải báo lại tình huống này với cảnh sát."
Đạo diễn lập tức gật đầu, "A, được, quay chương trình xong tôi sẽ tìm cảnh sát chịu trách nhiệm báo lại."
"Vất vả cho ông rồi." Lục Chỉ nói.
"Không vất vả." Đạo diễn ân cần đáp lại.
Rõ ràng ông mới là đạo diễn, một giám khảo khách mời như Lục Chỉ lại khống chế toàn cục, nhưng không một ai cảm thấy bất mãn, đều tự giác nghe lời cậu, làm theo an bài của cậu, còn cho rằng tất cả đều là lẽ thường. Đây là khí thế, là khí tràng, là mị lực của nhân cách! Đạo diễn nghĩ như vậy, vô cùng cảm kích Lục Chỉ có thể tham gia đảm bảo an toàn cho chương trình, nếu không, chỉ sợ ngay buổi quay đầu tiên đã tạch rồi.
Tiếp theo, thí sinh căn cứ yêu cầu của Lục Chỉ, nêu ra kiến nghị cải tạo phong thuỷ căn nhà. Tiền Vận và Thành Từ phát huy sở trường, những người khác nhìn chung không bằng hai người này trong mảng phong thuỷ. Tuy rằng bọn họ có ưu thế rất lớn, cũng xác thật có thể thay đổi cách cục phong thuỷ, nhưng chung quy vẫn còn kém.
"Qua sửa chữa, quả thật thoải mái hơn nhiều nhưng còn cách Phúc Nguyên Bảo Địa cả vạn dặm." Các thí sinh đều thầm hiểu rất rõ.
"Ừ, rất lợi hại." Lục Chỉ chưa bao giờ đả kích bọn họ, gật đầu tán dương.
"Như vậy đi, Thuỷ Văn Hiên sẽ không thay đổi cách cục phong thuỷ nhưng anh có thể thay đổi khí tràng, thêm năng lực của anh vào sẽ tăng cường cách cục của Thành Từ và Tiền Vận hơn rất nhiều.
"A? Tôi cũng có thể?" Thuỷ Văn Hiên vẫn luôn đụng phong thuỷ là rút lui, dù sao hắn cũng không rành mảng này.
Lục Chỉ gật đầu, dạy hắn cách thay đổi khí tràng, vốn Thuỷ Văn Hiên không biết nhưng chỉ điểm một chút hắn đã hiểu ngay.
"Như vậy cũng được?" Lần đầu tiên Thuỷ Văn Hiên có thể biến khí tràng thành như vậy, có chút không dám tin, không nói hai lời, cúi đầu cúi người một cái thật sâu với Lục Chỉ, "Lục đại sư, ngài quá giỏi."
"Đừng, đừng như vậy, còn quay chương trình mà." Lục Chỉ nhanh chóng đỡ hắn lên.
"Tiếp theo là Phong Thương Hải, anh là phá huyễn sư, nhất định tinh thông ảo thuật, anh có thể dùng ảo thuật sắp đặt trận pháp, chế tạo bố cục......" Lục Chỉ tiếp tục hướng dẫn.
Hoàng Phượng cả kinh, Lộ Hoằng Nhã thấp giọng nói: "Chỉ sợ ngay cả chúng ta cũng không thể nghĩ đến, thì ra chúng ta có thể sử dụng thế mạnh của mỗi người làm được nhiều chuyện đến vậy, người ta nói khác nghề như cách núi, câu này cơ bản không có trong từ điển của Lục đại sư."
"Ngài ấy chính là kỳ tích." Ánh mắt Lộ Hoằng Nhã sáng quắc, vô cùng thưởng thức.
Dưới sự chỉ đạo của Lục Chỉ, mọi người vận dụng năng lực của chính mình cùng nhau thiết kế cải tạo lại phong thuỷ căn nhà cổ. Tuy rằng cuối cùng vẫn cần Lục Chỉ chỉnh sửa thêm đôi chút, nhưng bọn họ nhiều ít đều nhận được chỉ điểm, đều tiến bộ hơn, mỗi người đều cảm thấy rất thoả mãn.
"Đa tạ Lục đại sư!" Sau khi chương trình kết thúc, các thí sinh đồng thời khom người cúi tạ.
"Không cần khách khí." Lục Chỉ xua xua tay.
Giải quyết được một tai hoạ ngầm lớn, tâm tình Lục Chỉ rất không tồi, lôi kéo Nam Thừa Phong, "Em muốn mời bọn họ ăn bữa cơm? Ăn cùng nhau. được không anh?"
"Đương nhiên được." Nam Thừa Phong cười nói.
"Ấu dè." Lục Chỉ vui vẻ hô, "Bận cả một ngày, mọi người vất vả rồi, cũng nhau ăn bữa cơm đi! Tôi mời!"
"A? Sao lại không biết xấu hổ thế được?" Đạo diễn lập tức đi lên nói, "Lục đại sư chịu đi ăn cùng bữa cơm là vinh hạnh của chúng tôi, tổ chương trình sẽ mời bữa này."
"Không cần đâu, mời một bữa cơm thôi mà, không có gì." Lục Chỉ nói xong, kéo Nam Thừa Phong rời đi.
Đạo diễn vừa phân phó nhân viên thu dọn, vừa đi theo sau Lục Chỉ, "Lục đại sư, sao có thể để ngài mời được! Ngài chỉ cần có mặt là chúng tôi cũng đủ hãnh diện rồi..."
Chờ tới khách sạn, nhìn đồ ăn trên bàn, mọi người trợn mắt há hốc mồm.
"Oa, cua hoàng đế đó, trước nay tôi còn chưa được ăn con tôm hùm nào to vậy luôn á!"
Tuy rằng thu nhập phong thuỷ sư xa xỉ, nhưng cũng không phải người nào cũng vậy, ví dụ như kiểu mới xuất sư như Thuỷ Văn Hiên, còn cần sư môn nuôi sống, làm sao ăn qua được bữa tiệc lớn cỡ này. Tuy Mộ Ly là diễn viên, nhưng vẫn luôn không lấy được tài nguyên tốt, cũng không thích chiêu trò, không có thu nhập kếch xù, tiền kiếm được cũng đưa hết cho chị gái, tự nhiên cũng không ăn được mấy món này. Ngay cả Xích Tiêu Tử, Lộ Hoằng Nhã, hai người vẫn luôn chú ý phẩm vị, có đôi chút tiếp xúc, nhưng cũng không phải rmuốn ăn là ăn ngay được. Càng đừng nói đến những nhân viên công tác thu nhập bình thường, hai mắt đều đang trừng lớn.
"Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, cứ tính hết cho tôi." Lục Chỉ vỗ ngực khoe giàu.
Người khác làm vậy sẽ cực kỳ giống nhà giàu mới nổi, cậu làm vậy chỉ tràn ngập đáng yêu, làm người ta càng muốn cưng chiều cậu. Nam Thừa Phong vòng tay kéo ôm cậu vào lòng, Lục Chỉ rất thích Mộ Ly, nên sắp xếp cho Mộ Ly và một số thí sinh ngồi cùng bàn với bọn họ.
"Oa!" Nhân viên công tác bị hào khí của Lục đại sư doạ sợ ngây người, vỗ tay bồm bộp. "Cảm ơn Lục đại sư! Cảm ơn Lục đại sư!"
MC cười nói, "Đây là không chỉ là tốn chút tiền rồi."
Đạo diễn giờ đã hiểu rõ vì sao Lục Chỉ không muốn để tổ chương trình mời cơm, bởi vì cơ bản tổ chương trình mời không nổi a! Bữa cơm này mọi người ăn mà lệ rơi đầy mặt, đến bây giờ, ánh mắt nhìn Lục đại sự đã không bình thường lại càng không bình thường.
*****
Sáng sớm hôm sau, Lục Chỉ còn đang bận làm koala được Nam Thừa Phong ôm xuống lầu, nhìn thấy Cửu gia đầy trách nhiệm và Ninh Tước đang ngồi dưới nhà ăn sáng, Cao Triệt và Hứa Bán Vân không biết tới từ lúc nào, vừa ăn sáng vừa xem di động.
Hứa Bán Vân nói: "Các cậu xem tin tức chưa? Một vụ án treo cách đây 10 năm được phá, tạo nên một trận oanh động thật lớn trên mạng đó, hotsearch số một Weibo luôn."
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!