*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành Từ hừ lạnh một tiếng. Hắn tới chương trình này nhằm mục đích nâng cao thực lực, nếu có thể gặp được cường giả chân chính, vậy hắn ở lại mới có ý nghĩa. Thực lực Thương Chân Tử mạnh hơn hắn nhưng không đủ để trợ giúp hắn, hắn cần người mạnh mẽ hơn, có thể mạnh đến mức khiến hắn tâm phục khẩu phục. Hắn không giống những người khác, hắn đã tu luyện hơn 20 năm, người bình thường chỉ cần nhìn qua tướng mạo cũng đủ để hắn nhìn ra được một ít manh mối, duy chỉ có Lục Chỉ, cái gì hắn cũng nhìn không ra.
Hắn vốn ký thác hy vọng lên Lục Chỉ nên vẫn luôn quan sát cậu. Thành Từ nhìn ra được đề mục này rất khó, hắn tốn không ít công sức mới miễn cưỡng sắp xếp ra kết quả chấp nhận được, không đảm bảo đạt được tốt nhất nhưng ít nhất có thể không xuất hiện lỗi. Hắn tràn đầy tự tin nhìn chằm chằm Lục Chỉ, nhưng Lục Chỉ vẫn luôn cúi đầu không biết viết cái gì, hoàn toàn không để ý hắn, làm Thành Từ vừa không vui cũng vừa lo lắng. Cho nên hắn muốn dùng biện giáp chọc giận giám khảo để làm Lục Chỉ chú ý, cũng may hắn thành công.
"Giám khảo có ý kiến gì?" Thành Từ hơi nâng cằm lên, thoạt nhìn rất cao ngạo.
Lục Chỉ xé tờ giấy xuống đưa cho hắn. Thành Từ ngẩn ra.
Thương Chân Tử nhìn nội dung trên giấy, lập tức chấn động, trừng mắt với Thành Từ, hừ lạnh một tiếng, "Cậu may đấy."
Thành Từ hơi nhíu mày, do dự, bước lên nhận tờ giấy, cúi đầu nhìn thoáng qua. Hắn hơi chau mày, nhìn một lúc lâu cũng không hiểu trên đó vẽ cái gì.
"Cầm ngược nha." Lục Chỉ quơ quơ cây bút trên tay, nhắc nhở.
Thành Từ nhộn nhạo, mới vừa cảm thấy cậu thiếu niên này lạnh nhạt ngạo mạn, hiện giờ cậu ngẩng đầu lên nói chuyện, vừa mềm mại vừa đáng yêu, hoàn toàn đảo điên ấn tượng trước đó của hắn về cậu, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy ngại ngùng vì đã hiểu lầm cậu.
Cửu gia nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lục Chỉ, thấy cậu lắc bút nhịn không được mỉm cười, thấp giọng cảm thán, "Thật đáng yêu."
"Đúng vậy, thật đáng yêu." Ninh Tước nhìn chằm chằm Cửu gia nói, "Không có gì đáng yêu hơn."
"Ngươi cũng cảm thấy vậy?" Hai mắt Cửu gia sáng rực, giống như tìm được đồng minh.
Đuôi mắt Ninh Tước run run, nhịn không được cười, "Đúng vậy, ai lại không thấy đáng yêu chứ?"
"Đương nhiên." Cửu gia ra vẻ kiêu ngạo, liếc nhìn hắn, "Tính ra ngươi còn tinh mắt, vậy ngươi thích Chỉ Chỉ sao?"
"Thích. Nhưng không cùng loại thích với Nam Thừa Phong." Ngữ khí Ninh Tước nghe không ra là nghiêm túc hay vui đùa.
"Hừ, khuyên ngươi đừng trêu chọc em ấy, ta còn chưa từ bỏ đâu." Cửu gia lạnh lùng nói.
Ninh Tước nhún vai, "Yên tâm, tôi muốn chọc cũng không chọc bé dễ thương đâu, tôi sợ bị Nam Thừa Phong xử lắm."
"Còn có ta nữa." Cửu gia quay sang nhấn mạnh với hắn, "Ta cũng sẽ chơi chết ngươi."
Ninh Tước sờ sờ cẳm, "Tuy rằng tôi hiện tại không còn trong FBI nữa nhưng vẫn còn quen không ít đồng nghiệp......"
Cửu gia hơi híp mắt, "Ngươi uy hiếp ta?"
"Không dám." Ninh Tước cười cười. Cửu gia hừ lạnh một tiếng, không để ý hắn.
Thành Từ xoay tờ giấy lại, cẩn thận chăm chú nhìn một lúc, bỗng nhiên mặt mày biến sắc. Hắn mới vừa thử giám khảo, cố ý thay đổi một chút liên kết, nói cách khác thay đổi của hắn chỉ xem là không có lỗi, nhưng một chỗ lại thiết kế vì một chỗ khác, hắn không chỉ giải quyết những nơi chưa ổn mà còn tạo nên một bố cục hoàn chỉnh mới, tăng cấp độ phong thuỷ căn phòng lên.
Thương Chân Tử cũng chưa nhìn ra được điểm này, thế mà Lục Chỉ lại có thể vòng chỉ ra những thay đổi bố cục của hắn, hơn nữa còn chỉnh sửa làm bố cục phong thuỷ của hắn tăng lên nhiều cấp bậc. Nếu nói bố cục của hắn giúp người gia tăng tài vận, vậy bố cục hiên tại không chỉ giúp phát tài, mà còn có thể gia tăng phúc vận toàn diện, biến một căn phòng bình thường thành phong thuỷ bảo địa.
Thành Từ hít sâu một hơi, bừng tỉnh, thì ra vừa rồi Lục Chỉ vẫn luôn cúi đầu viết viết vẽ vẽ không phải bởi vì khinh thường hắn, không phải không tôn trọng hắn mà là đang giúp hắn sửa chữa lại bố cục. Hắn không chỉ hiểu lầm nhân phẩm cậu, lại càng hiểu lầm năng lực của cậu, quả thật sai quá sai, sai không còn chỗ đúng!
"Vậy được rồi, thí sinh này, nếu anh đã chọn bỏ quyền thi đấu, mời đi ra ngoài theo lối cửa bên kia, chúng tôi xin mời thí sinh......"
MC còn chưa dứt lời đã bị Thành Từ cắt ngang. "Từ từ, tôi muốn thay đổi, tôi không bỏ quyền nữa, tôi muốn tiếp tục thi đấu!" Thành Từ nôn nóng nói.
Hắn còn đi đến trước mặt Lục Chỉ, "Đại sư, ngài là thiên sư chân chính, tôi muốn tiếp tục thi đấu, xin ngài tiếp tục chỉ dạy giúp tôi."
Hắn xông tới có chút đột ngột, Thương Chân Tử bị hắn làm giật mình liền dùng tay che trước người Lục Chỉ. "Cậu tuỳ tiện công kích giám khảo, đã tới tham gia thi đấu, lại đi bỏ quyền, không tôn trọng giám khảo, hiện tại cậu nói muốn ở lại, liền phải giữ cậu lại sao?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Thành Từ khom lưng xin lỗi.
Thành Từ nôn nóng nói, "Là tôi không đúng, thái độ có vấn đề, nhưng tôi chỉ là hy vọng giám khảo có thực lực thật sự. Tôi không biết giám khảo là đại sư lợi hại như vậy, là tôi sai rồi, tôi không nên phỏng đoán không căn cứ."
Thành Từ dùng từng câu từng chữ diễn đạt suy nghĩ của mình, hơn nữa còn chân thành xin lỗi, ít nhiều cũng làm sắc mặt Thương Chân Tử hoà hoãn hơn.
Cửu gia hơi cong miệng, vẻ mặt đắc ý, "Ha, dám nghi ngờ Chỉ Chỉ, biết lợi hại rồi chứ."
Ninh Tước cười nói, "Tôi thấy em không giống như thích bé dễ thương, đúng hơn là em u mê bé dễ thương."
"Chẳng lẽ ngươi không?" Cửu gia tà tà liếc hắn một cái.
"Đương nhiên đúng rồi." Ninh Tước cười cười, không chỉ gãi đúng chỗ ngứa, mà hắn quả thật rất bội phục Lục Chỉ.
Hắn quan sát hết thẩy, mỗi thí sinh đều từ hoài nghi lúc đầu chuyển thành sùng kính lúc sau, sự thay đổi này quá mất tự nhiên, hiển nhiên đối với bọn họ, năng lực của Lục Chỉ làm bọn họ vô cùng khiếp sợ và thần phục tuyệt đối.
"Nhưng quy tắc chương trình đã ghi rõ một khi thí sinh bỏ quyền sẽ không thể thay đổi." MC nói xin lỗi.
"Thi đấu là thi đấu, đều do cậu làm bậy." Thương Chân Tử hừ lạnh một tiếng.
Lục Chỉ nhìn Thương Chân Tử và MC, nhỏ giọng thương lượng, "Nếu không, hay cho qua đi, thực lực người này quả thật rất tốt, có thể nói là thí sinh có thực lực nhất đến giờ."
Mới vừa rồi Thương Chân Tử còn có vẻ phẫn nộ, vừa nghe Lục Chỉ nói lập tức gật đầu, "Được, ngài nói rất đúng, con cũng rất chờ mong biểu hiện tiếp theo của hắn."
"Ngài quyết định là được." MC lật úp quy tắc lại, làm như không thấy trên đó viết gì.
"Được được, tốt." Lục Chỉ gật đầu.
"Chúc mừng anh, được Lục đại sư cho cơ hội, sau này nỗ lực lên nhé." MC cười nói.
"Trong giới phong thuỷ, học được tôn trọng người khác là điều rất quan trọng." Thương Chân Tử lành lạnh bồi thêm một câu.
"Cố lên." Lục Chỉ nắm tay làm động tác cố lên với hắn.
Thành Từ ngẩn ra, vui mừng không thôi, "Có thể qua? Tôi có thể tiếp tục thi đấu? Cảm ơn Lục đại sư, cảm ơn Lục đại sư!"
Có thể tiếp tục đi theo Lục đại sư học tập làm hắn kích động đến nổi đi đứng rối loạn cả lên. Sau khi hắn đi vào phòng nghỉ, gặp đượcTiền Vận và một thí sinh khác cũng thông qua.
"A, cậu cũng nhận được chỉ điểm của Lục đại sư?" Tiền Vận thấy tờ giấy trong tay hắn, vội vàng sáp lại gần.
Thành Từ không giỏi ăn nói, ngẩn người, muốn cất tờ giấy đi, đã bị Tiền Vận nhìn qua một lượt.
"Sao cái này của cậu tôi xem chẳng hiểu thế này." Tiền Vận nhíu nhíu mày, nhìn Thành Từ, "Trình độ người anh em không tồi nha."
Hắn thấy Thành Từ cất tờ giấy lại, vẻ mặt bất mãn, cười cười, "Người anh em đừng keo kiệt mà, tôi cũng được chỉ điểm này, cậu xem đi."
Thành Từ nhìn tờ giấy của hắn, nét bút đơn giản trên đó đúng thật là bút tích của Lục Chỉ.
Hắn càng xem càng nhíu chặt mày, "Đây... Lục đại sư quá lợi hại rồi."
Hoàng Phượng - một người khác cũng nhận được chỉ điểm – cũng lấy giấy ra, "Lục đại sư thoạt nhìn nhỏ tuổi, sao lại có năng lực thâm sâu như vậy, rốt cuộc lại lịch của ngài ấy là gì?"
"Tôi cũng muốn biết." Tiền Vận gật đầu liên tục, "Nghe nói còn có quen biết với Lộc Sơn Phái, không phải là người Lộc Sơn Phái đấy chứ?"
Thành Từ lắc đầu, "Tôi từng tiếp xúc với chưởng môn Lộc Sơn Phái, ông ấy không có bản lĩnh này."
Tiền Vận và Hoàng Phượng kinh hãi, "Còn lợi hại hơn chưởng môn Lộc Sơn Phái? Vậy là ai?"
"Tôi cảm thấy có lẽ Thương Chân Tử biết." Từ Thành suy nghĩ gì đó, "Tôi nghe thấy Thương Chân Tử gọi cậu ấy là sư phụ."
"Thiệt hay giả vậy?" Hai người nghe vậy càng cảm thấy kinh dị khó tin.
Ba người thảo luận một hồi, thí sinh thứ 4 được thông qua cũng nhanh chóng đi đến, đồng thời cũng cầm một tờ giấy giống bọn họ.
"Chuyến này không lỗ! Chuyến này không lỗ!" Người đi tới cười lớn tiếng.
Ba người gật đầu, quả thật không lỗ.
"A? Cậu là......" Hoàng Phượng thấy người đi tới, "Cậu là Xích Tiêu Tử? Sư điệt của đại sư Thương Chân Tử?"
"Đúng vậy, ngài là Hoàng đại sư, đã lâu không gặp." Xích Tiêu Tử lễ phép chào hỏi.
"A, cậu cũng nhận được chỉ điểm của Lục đại sư? Xem ra ai thông qua cũng được ngài ấy chỉ điểm." Hoàng Phượng cười nói, "Có thể nhận được chỉ điểm của ngài ấy quả thật là phúc ba đời, khai thông những điểm tôi hoàn toàn không hề chú ý tới."
Tiền Vận cùng Thành Từ gật đầu.
"Đúng rồi, Lục đại sư này rốt cuộc có lai lịch gì, sao sư thúc cậu lại gọi ngài ấy là sư phụ? Vậy đó chẳng phải là sư tổ cậu sao?"
Tiền Vận vốn còn không biết Xích Tiêu Tử từ nơi nào ra, nghe thấy Hoàng Phượng nhắc đến khả năng hắn là đồ tôn của Lục đại sư, không khỏi tôn trọng hơn.
"Không, sư thúc tôi muốn nhận tiểu thần tiên làm sư phụ, đáng tiếc là tiểu thần tiên không chịu nhận, chứ không tôi đúng thật đã trở thành đồ tôn rồi." Vẻ mặt Xích Tiêu Tử đầy tiếc hận.
Hắn vừa dứt lời, ba người còn lại trợn trắng hai mắt như muốn lọt tròng.
"Khoan đã, tiểu thần tiên? Lục đại sư chính là tiểu thần tiên?!"
Xích Tiêu Tử phụt cười thành tiếng, "Đúng vậy."
"Hả, ngay từ đầu tôi thấy ngài ấy nhỏ tuổi còn thấy không phục lắm, còn may tôi cẩn thận, chưa nói gì vượt quá giới hạn, còn chưa đắc tội tiểu thần tiên." Hoàng Phượng vỗ vỗ ngực, lại nhìn qua hai người Tiền Vận và Thành Từ đang mặt cắt không còn giọt máu.
"Trách không được, trách không được." Thành Từ lắc lắc đầu, hối hận không ngừng.
Tiền Vận cũng không tốt hơn bao nhiêu, không ngừng thở dài: "A, không thể trông mặt mà bắt hình dong, về sau thật sự không thể ăn nói lung tung."
Mà tin tức Lục Chỉ là tiểu thần tiên rất nhanh đã truyền tới phòng những thí sinh chưa tham gia sơ tuyển. Mọi người đang bình luận chuyện thí sinh và giám khảo, bỗng nhiên nghe thấy tin Lục đại sư chính là tiểu thần tiên, nháy mắt bùng nổ.
"Cái quể gì vậy, thế mà là tiểu thần tiên, cấp bậc chương trình này lại cao đến vậy á! Mới vừa rồi ai nói là dựa Nam tổng với Cửu gia thế hả?"
"Không phải tôi. Thôi xong rồi, tiểu thần tiên đang ở trong, lỡ phạm chút sai lầm là thành tội đồ ngay. Trách không được mấy thí sinh trông có vẻ không tồi trước đó đều bị đào thải, mấy người còn nói tổ chương trình không công bằng, giờ còn nghĩ vậy không?"
"Giờ ai sẽ còn nghĩ vậy chứ, đó là tiểu thần tiên đó! Chúng ta ở đây được ngài ấy chỉ điểm một chút thôi cũng tính là vớ bẫm rồi!"
"A, không dài dòng với mấy người nữa, tôi lo chuẩn bị cho tốt đây, mất mặt trước mặt tiểu thần tiên không quan trọng, quan trọng là bị loại thì cái gì cũng không học được, tổn thất đó mới lớn á."
Các thí sinh trong phòng chờ vốn tụm năm tụm ba nói chuyện, vô cùng náo nhiệt, lúc này lại một mảng an tĩnh. Tất cả đều dốc lòng chăm chú chuẩn bị, nghĩ đến vòng sơ tuyển sắp tới, ai cũng khẩn trương chờ mong, nhiệt huyết sôi trào.
Mục Tam vẫn không có gì thay đổi, vẫn ngồi trên ghế như cũ, chỉ là lồng chim bên cạnh có hơi chấn động, mà hốc mắt Mục Tam cùng lúc cũng đột nhiên đỏ lên, không phải đỏ kiểu bị cay mắt, mà càng giống máu đỏ từ sát ý bị kích thích.
Lúc này, tiếng thông báo vang lên.
"Mời thí sinh tiếp theo, Mục Tam."
Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!