May thay trầm hương cuối cùng cũng có tác dụng, tâm tình của sư tôn lắng dịu dần, cánh tay phải bị phế trước đó cũng dần dà có thể làm ít việc nhẹ như mặc áo bưng trà.
Nhan Đàm có một đêm không ngủ được, bèn ra đình viện ngồi ngắm trăng.
Do khoảng cách ngắn mà mặt trăng nhìn từ thiên đình bao giờ cũng vừa to vừa vàng, rất giống một quả tỳ bà vàng óng. Hiện giờ mùa ăn tỳ bà cũng đã sắp tới, chả trách nàng lại nảy sinh thứ liên tưởng quái đản này.
Kết quả sư tôn cũng không ngủ, trong lúc đang tản bộ thì bắt gặp Nhan Đàm.
Nhan Đàm vẫn luôn cảm thấy sư tôn là vị tiên quân có bản lĩnh nhất nhì thiên đình, xưa nay chưa từng thấy qua dáng vẻ lụ khụ rầu rĩ của người, đêm đó lúc trông thấy, trong một tích tắc còn hoài nghi đây là kẻ nào giả mạo.
Nguyên Thủy Trường Sinh Đại đế xoa xoa đầu nàng, vẻ mặt thê lương cất lời: “Sư phụ của con vẫn là đã già rồi.”
Nhan Đàm lập tức nói: “Sư phụ, người anh tuấn khoáng đạt thế này, lại tiên pháp vô biên như vậy, thật không nhìn ra người đã già một tẹo nào hết.” Tuy sư tôn nàng ngoại hình tuyệt đối đã không còn trẻ, so với Thanh Ly Ứng Uyên Đế quân đương độ thanh xuân tràn trề sức sống càng không thể sánh, nhưng nàng vẫn cứ mạnh miệng †âng bốc đối phương.
Nguyên Thủy Trường Sinh Đại đế xoa xoa cằm, rất chi vừa lòng cười bảo: “Thật ra vi sư vốn còn phong độ hơn Ly Xu quân, anh tuấn hơn hẳn Ứng Uyên quân, Nhan Đàm con quả nhiên có mắt nhìn.”
Nếu Nhan Đàm nghe câu nói này trong lúc đang uống trà, nhất định trà sẽ phụt ra khỏi mồm, còn may không phải. Nàng cúi đầu, miễn cưỡng nặn ra vẻ mặt kì quặc có thể xem là biểu cảm tán đồng: “Sư phụ vốn dĩ có phong độ hơn hai vị kia mà.”
Tuy nàng chưa có dịp được nhìn kĩ tướng mạo của Tử Hư Đế quân, thế nhưng chỉ nhìn dáng dấp đại thể cũng đã cảm thấy loại phong thái thanh cao siêu quần của ngài ấy trên thiên đình này không ai sánh được; còn Ứng Uyên quân, dựa vào ấn tượng mờ nhạt của nàng, thực sự là so với sư tôn nàng anh tuấn hơn không chỉ một chút.
“Vi sư biết các tiên đồng dưới kia thường xuyên tụ tập ngồi lê đôi mách,” Nguyên Thủy Trường Sinh Đại đế vừa nói dứt lời thì Nhan Đàm đã tức thì lông tơ dựng ngược, nàng đến giờ vẫn còn yêu thích cùng các tiên đồng túm năm tụm ba tán chuyện tầm phào. Chỉ nghe sư phụ ngưng đoạn lại tiếp: “Bọn họ có lần còn bảo, Cửu Thần Đế quân chúng ta trước nay không khi nào cùng nhau xuất hành, là do vi sư đố kị Ly Xy quân và Ứng Uyên tuổi trẻ anh tuấn, rõ là há có lý này!”
Nhan Đàm thầm gật gù trong bụng, sư phụ người nếu đi cùng Nam Cực Tiên ông còn đỡ có đập vào mắt, chứ còn sánh vai với hai vị kia thì quả là có chút kì quặc…
“Thật ra sở dĩ ba người chúng ta rất hiếm gặp mặt, lý do là vì thượng cổ thần khí. Tiên khí của chúng ta mỗi người mỗi khác, nếu làm ảnh hưởng đến thần khí của đối phương, khi đó cả thiên đình này sẽ bị hủy diệt. Nhưng giờ cũng tốt, những thần khí kia đều đã bị thất lạc trong ma cảnh, sau này cũng không cần cả ngày lo ngại việc này nữa.”
Nhan Đàm đối với thần khí trước nay không có hứng thú tìm hiểu chi tiết, dù gì người chưởng quản thần khí cũng chắc chắc không tới lượt nàng. Nhị sư huynh trái lại rất có hứng thú với những việc này, từ khi nghe nói sư tôn chưởng quản thượng cổ thần khí, còn lén la lén lún lẻn vào phòng người muốn ngắm nghía sờ soạng thử, kết quả bị sư phụ bắt được tại trận, phạt chép kinh thư hết nửa tháng.
Sư tôn nói xong mấy lời này, phỏng chừng cũng đã thấy mệt, phủi phủi ngoại bào đứng dậy bảo: “Nhan Đàm, sáng sớm ngày mai vi sư sẽ gửi con đến Địa Nhai. Con ở đấy phải chăm chỉ đọc sách vào, thường ngày cũng nhớ phải tu luyện nhiều một chút, không được lười nhác. Đợi một thời gian nữa, con sẽ trở thành tiên tử đầu tiên trên thiên đình được tôn làm thượng tiên.”
Thế là Nhan Đàm đã được gửi tới Địa Nhai trông coi sách.
Dẫu sao nàng vốn cũng thường đến đó mượn sách về đọc, nay cũng không cảm thấy đó là một công việc khổ sai.
Tuy vậy nàng thấy lời của sư tôn chẳng qua chỉ là một niềm kì vọng thiết tha. Thiên đình xưa nay chưa từng có vị tiên tử nào có bản lĩnh được thăng đến phẩm giai thượng tiên, cũng như tự cổ chí kim chỉ có một vị Nữ Oa thượng thần mà thôi. Không phải Nhan Đàm xem thường bản thân, nhưng dựa vào tiến độ tu hành hiện nay của nàng, muốn tu thành thượng tiên ít nhất cũng phải mất dăm ba vạn năm nữa.
Địa Nhai nằm ở cực nam thiên đình.
Ngày thường ngoại trừ thi thoảng có vị tiên quân ghé sang mượn sách thì rất hiếm có người đi lại chung quanh.
Nhan Đàm cẩn thận mang những quyển sách bị đặt sai chỗ sắp xếp lại vào vị trí đúng, lau chùi sạch sẽ dãy sách bị đóng bụi trên cùng kệ sách, sau đó lần lượt chọn ra những quyển mình muốn đọc, đánh dấu xong xuôi rồi ôm đến bên bàn sắp ngay ngắn lại thành một chồng.
Nàng làm tất cả những việc này với một thái độ tôn kính. Sách ở nơi này vốn đều do Tử Hư Đế quân thu thập từ nhiều nguồn khác nhau, không biết phải mất bao lâu mới hoàn thành được. Nàng cảm thấy có những việc không cần nghiêm túc có thể tùy tiện bông đùa, nhưng cũng có những thứ không thể tùy ý báng bổ, đặc biệt là việc gián tiếp đối mặt với vị tiên quân đã qua đời nhưng hết sức bản lĩnh này.
Nhan Đàm sắp xếp mọi thứ xong xuôi, đang định tĩnh tâm lại nghiêm túc nghiên cứu sách vở thì chợt thấy cằm lành lạnh, khiến nàng bắt buộc không thể không xoay đầu sang. Đập vào mắt nàng là một đôi ngươi đang khẽ cười với một điệu bộ có phần cợt nhả.
Chiếc quạt xếp mạ vàng vốn đang đỡ dưới cằm nàng chầm chậm dời ra, thuận thế vén một lọn tóc của nàng lên, ngay sau đó một giọng nói trầm thấp vô cùng dễ nghe vang lên: “Tiểu tiên nhà ngươi dáng vẻ nom không tồi, chi bằng theo cùng bổn quân về phủ?”
Nhan Đàm ngẩng đầu, nhìn ngoại hình tuấn mỹ đến chói mắt của người này, lại nhìn nhìn thân bạch bào bềnh bồng trong gió của ngài ta, cuối cùng nhìn cái dáng điệu bày ra trước mắt, lập tức đoán ra được đây là ai.
Ngoại trừ Bạch Luyện Linh quân, xem ra chẳng còn tiên quân nào đỏm dáng tới vậy lại chỉ mặc độc màu trắng hơn nữa còn thích trông thấy tiểu tiên nào mặt mũi lọt mắt là đem về giếm trong tiên dinh nhà mình.
Bạch Luyện Linh quân thấy nàng nhìn mình chằm chằm, tự nhiên tiêu sái xòe chiếc quạt ra, thong thả huơ tới huơ lui.
Nhan Đàm cuối cùng đã hiểu vì sao Ngao Tuyên lại vặt một chùm lông hồ ly ngay tại chỗ, xem ra câu Bạch Luyện Linh quân nói hôm nay sớm đã nói với không biết bao nhiêu người.
“E hèm, Linh quân, thật ra sư tôn của tiểu tiên là Nguyên Thủy Trường Sinh Đại đế, năm đó lúc tiểu tiên hóa người ngài cũng có mặt.” Nếu đổi lại dùng cách nói của phàm giới, Bạch Luyện Linh quân đã còn chứng kiến cảnh tượng nàng cất tiếng khóc chào đời.
Bạch Luyện Linh quân vừa nghe đến tên Nguyên Thủy Trường Sinh Đại đế thì lập tức hứng thú tụt giảm, đóng chiếc quạt lại: “Ra là đệ tử của Nguyên Thủy Trường Sinh Đại đế, bỏ đi, bổn quân là đến tìm vài quyển sách.” Ngài ta giơ chiếc quạt xếp lên chỉ về phía kệ sách, miệng gọi tên một đầu tựa, lập tức một quyển sách vừa dày vừa nặng bay sang, đáp xuống trên tay ngài ta.
Nhan Đàm lòng đầy kính phục. Trước đây nàng còn cảm thấy Bạch Luyện Linh quân có tiếng mà không có miếng, chỉ được mỗi cái danh hão. Nàng từng thấy qua những tiên quân đến đây mượn sách, dường như chưa ai có bản lĩnh chỉ cần gọi tên là có thể lấy được sách từ xa. Nàng biết cách không đoạt vật vốn chẳng phải bản lĩnh ghê gớm gì, nhưng hoàn toàn không biết vị trí lại có thể đứng từ xa lấy được đồ vật, đây đúng là vô cùng lợi hại.
Bảy phần sùng kính này của nàng còn chưa duy trì được bao lâu thì Bạch Luyện Linh quân đã chìa quạt sang nhấc cằm nàng lên, miệng nhoẻn cười bảo: “Thế nào, cảm thấy bổn quân rất lợi hại? Thế, có muốn cùng ta hồi phủ không? Bổn quân nhất định không bạc đãi ngươi.” Nhan Đàm ngay tắp lự mình mẩy nổi ngập da gà, bảy phần sùng kính trước đó tụt xuống còn có ba phần.
Bạch Luyện Linh quân thấy nàng không đáp, bèn thu chiếc quạt xếp lại, hướng mặt ra ngoài thủng thẳng cất tiếng: “Thanh Triệu.”
Một tiên đồng mặt mũi thanh tú tức khắc bước vào, theo sau còn có đâu tầm chục vị tiên tử dung mạo mỹ miều. Tiên đồng nọ xoay người sang, hết sức cung kính ép sát hai tay vào người, cất giọng hô: “Cung nghênh Linh quân hồi phủ.”
Bạch Luyện Linh quân làm dáng bước ra ngoài, tốp tiên tử xinh đẹp kia lập tức chia thành hai nhóm, phía trước sáu người, phía sau tám. Cả đường cánh hoa lất phất, lụa là bảy màu uốn lượn ngập trời, hào quang rực rỡ, tiên quang lóa mắt, tất cả vây quanh Bạch Luyện Linh quân trên đường trở về tiên dinh của mình.
Ba phần sùng kính còn sót lại của Nhan Đàm khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng đã tan thành mây khói.
Cung cách phô trương cỡ này, đến Tây Vương mẫu nhìn thấy cũng còn phải tự thẹn không bằng.
Bạch Luyện Linh quân, đúng là một con cáo già mặt dày vô sỉ.
Nhan Đàm trông coi sách được vài ngày, cuối cùng cũng đã xử lý ổn thỏa hết những việc trong Địa Nhai cung. Nàng dự định mấy ngày sau ra ngoài đi dạo, tiện thể tìm hiểu một lượt tình hình xung quanh.
Ngày thứ nhất, nàng chọn phía nam làm đầu. Địa Nhai đã là cực nam thiên đình, sang nam nữa chính là đầu tận của Cửu Trùng Thiên.
Giữa khoảnh đất kết thúc thiên đình nơi cây xanh mọc dày thành bụi, cỏ dại um tùm, nàng đã trông thấy một người.
Người này bị xích sắt khóa lấy, trói trên một cây cổ thụ cao chọc trời.
Nàng nhìn không rõ tướng mạo của người này, chỉ thấy đối phương có mái tóc đen tuyền như mặc ngọc, mặt cúi gằm xuống, xích sắt trên người chốc chốc va vào nhau kêu loảng xoảng. Nhan Đàm nghĩ, trông người này có vẻ hết sức thống khổ.
Do đối phương đã bị xích sắt trói chặt, nàng không lo sợ người này sẽ thình lình thoát ra làm hại mình. Nhan Đàm rón rén bước sang, muốn xem thử người này là ai. Vừa đến gần được vài bước thì đã chợt nghe từ dưới lòng đất truyền lên vài tiếng rít gào the thé, mười mấy nhánh cây dẻo dai thò lên từ lớp đất cát trói chặt lấy nàng, chầm chậm lôi về phía gốc cây cổ thụ chọc trời nọ.
Khi chỉ còn cách một khoảng gần, Nhan Đàm bấy giờ mới trông thấy, người bị xích trên cây kia hoàn toàn không chỉ bị mỗi xích sắt trói lấy, mà đồng thời còn bị đám dây leo xoắn xít của gốc cây nọ trói chặt tay chân.
Người nọ nghe thấy động tĩnh, có vẻ như từ từ tỉnh dậy, khẽ ngẩng đầu lên.
Đập vào mắt Nhan Đàm là một gương mặt đã bị hủy hoại, từ má trái đến cằm người này đều đã bị thiêu cháy sém, vết thương kết thành một lớp vảy mỏng. Người này hai mắt nãy giờ vẫn nhắm lại, giống như đang cố lắng nghe động tĩnh xung quanh, bẵng đi một lúc mới lên tiếng hỏi: “Ngươi là không cẩn thận xông vào đây có phải không? Nơi này là cấm địa, ngươi vốn dĩ không nên đến.”
Nhan Đàm nghe giọng nói của người này, cảm thấy dường như đã từng nghe qua ở đâu. Đang mải suy nghĩ đến hơi ngẩn ra, bỗng nghe người nọ khẽ niệm vài câu chú thuật, một ngọn lửa mảnh dẻ lan dài ra khắp chung quanh nhưng lại chừa ra mỗi mình nàng. Nhan Đàm nghe thấy từ dưới lòng đất vang dậy một tiếng thét gào vô cùng thống thiết, những nhánh cây quấn quanh người mình lập tức buông lỏng.
Nàng vừa thoát thân thì ngọn lửa cũng lụi dần rồi tắt ngấm, những nhánh cây kia chầm chậm rút trở về lòng đất.
“Đây là Côn Luân thần thụ, sợ lửa. Ngươi phải dùng diễm chú đối phó nó.” Người này ước chừng đã rất lâu rồi không nói chuyện, lúc phát âm giọng nói có chút khản đặc.
Nhan Đàm đứng đó, không hiểu vì sao rõ ràng sợ phải nán lại những nơi thế này, nhưng lại không muốn rời khỏi.
Nàng ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn là cất tiếng hỏi: “Người rõ ràng có thể rời khỏi nơi này, tại sao lại thà để bị trói gô như vậy?”
“Ừmm, không còn cách nào…” Người nọ dường như mỉm cười, nhưng do phần lớn dung mạo đã bị thiêu cháy biến dạng, căn bản không thể nhìn ra rốt cuộc có phải đang cười hay không, “Nếu ta rời khỏi đây, nhất định sẽ làm hại đến những người khác. Ta căn bản không thể khống chế bản thân mình. Như vừa nãy vậy, may mắn là ta hiện đang tỉnh táo, nếu không rất có khả năng sẽ giết chết ngươi.”
Nhan Đàm bấy giờ tuổi đời còn chưa dày dặn, cũng rất dễ mềm lòng.
Càng huống hồ chi, nàng cuối cùng đã nhận ra nam tử đầy mình thảm hại này.
“Ứng Uyên Đế quân…?”
Nàng sau này thường xuyên nghĩ, nếu ngày hôm đó mình chưa từng đặt chân đến đầu tận cực nam Cửu Trùng Thiên, chắc chắc đã có thể thoát khỏi kiếp số này.
Chỉ cần không phải vào lúc đó.
Nàng của rất lâu rất lâu sau này, sẽ không còn mềm lòng như vậy nữa.
Khi ấy nàng rõ ràng vẫn luôn nhìn không thuận mắt Thanh Ly Ứng Uyên Đế quân.
Thế nhưng không sớm không muộn, cứ là vào đúng lúc đó, đã gặp phải.
Ứng Uyên quân lại khẽ mỉm cười, không mấy để tâm hỏi: “Hử? Ngươi nhận ra ta?”