Còn Triệu Hà đứng đối diện anh, giữ nguyên tư thế đánh người không hề động đậy.
Nhưng cây gậy sắt trong tay thì đã cong lại.
Chuyện này…
Hiệu trưởng Trương và Lý Hải Bắc đều ngây người.
Bọn họ không nhìn thấy rốt cuộc vừa nãy xảy ra chuyện gì,
Càng không biết được, cây gậy sắt kia sao lại bị cong như vậy.
Không đến nỗi là bị tay Sở Bắc làm cong chứ?
Hình ảnh tựa như đang dừng lại, bầu không khí dần dần kỳ lạ!
Tách tách!
Một giọt mồ hôi, chảy từ trán Triệu Hà rơi xuống.
Đôi mắt Triệu Hà trừng to giống như chuông đồng, nhìn Sở Bắc như thể nhìn thấy ma vậy.
Vừa nãy, Triệu Hà gần như là dùng hết sức mình, hung hăng đánh Sở Bắc.
Mà Sở Bắc lại như trứng chọi đá, muốn dùng thân thể để ngăn gậy của ông ta lại.
Đúng là nực cười!
Thế nhưng, kết quả lại ngược lại!
Vốn nghĩ rằng cánh tay này của Sở Bắc chắc chắn nát rồi.
Nhưng thứ bị đánh nát lại là cây gậy trong tay.
Cạch!
Tiếng cây gậy trong tay rơi xuống.
Cả người Triệu Hà run rẩy, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi.
Tên mù này, rốt cuộc là người hay quỷ?
“Gậy, không phải chơi như vậy!”
Sở Bắc đứng dậy, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ.
Trông rất thản nhiên nhặt cây gậy lên, lúc nói chuyện tay cũng khẽ dùng lực.
Rắc!
Âm thanh khiến người ta sởn gai ốc, giống như xương cốt bị bóp nát vậy.
Cây gậy sắt như ống nước ở trong tay Sở Bắc, lại giống như kẹo bông gòn.
Không thấy dùng lực, nhưng thoáng chốc đã bị vò thành khối sắt!
Đôi mắt Triệu Hà trợn tròng, lạnh cả sóng lưng.
Sức mạnh của con người thật sự có thể làm được như vậy sao?
“Nói chuyện không được đã động tay động chân, như vậy không tốt!”
Sở Bắc tiện tay ném khối sắt đi, khẽ lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!