Trường mầm non không còn nữa rồi.
Chức vụ hiệu trưởng của ông ta còn ý nghĩa tồn tại gì nữa?
“Cậu… rốt cuộc cậu là ai? Cậu có tư cách gì làm như thế?”
Trương Phục Hứng khàn giọng nói.
Đây là sự kiên cường cuối cùng của ông ta.
Lý Hải Bắc ngẩng phắt đầu lên, ông ta cũng muốn biết rốt cuộc Sở Bắc có thân phận gì.
“Có tư cách gì?”
Sở Bắc khẽ cười, bình tĩnh cười.
“Sáu năm trước, Sa Đằng huy động ba trăm nghìn binh lính tập trung tại hồ Bắc Thiên, lập bia ranh giới, ý đồ xâm chiếm sơn hà Long Quốc”.
“Tôi dẫn quân giết sạch, một trận chiến tiêu diệt hai trăm sáu mươi nghìn tên địch, tổn thất gần sáu ngàn, thương vong năm nghìn ba trăm hai mươi bốn người, chúng bị tiêu diệt hoàn toàn”, “Phá hủy bia ranh giới, bảo vệ được non nước Long Quốc”.
Sở Bắc hơi ngẩng đầu lên như đang nhớ lại, mà cũng như đang tự lẩm bẩm.
“Mà bây giờ các ông lại ỷ thế bắt nạt người khác, ép buộc trành lấy vị trí của con gái tôi”.
“Trường này tại sao lại có cách xử trí không công bằng?”
Mỗi một câu, giọng Sở Bắc càng trở nên lạnh như băng.
Đó như một hồi chuông cảnh tỉnh mọi người.
Bất kể là Trương Phục Hưng hay anh em Lý Hải Đông, lúc này cũng sửng sốt?
Mặt mày cứng nhắc như thể xi măng vụn vỡ.
...
Trận chiến sông Bắc Thiên là một bước ngoặt định mệnh của Long Quốc năm đó.
Đại quân Sa Đằng đánh lén, có ý đồ vượt qua sông Bắc Thiên để chặn đánh ngay cổ họng của Long Quốc.
Sau đó đánh thẳng vào Yên Kinh, tấn công vào sâu Long Quốc.
Cả Long Quốc gần như đã đến nước sinh tử tồn vong, cực kỳ nguy hiểm.
Vào thời khắc quan trọng, là Thần Tướng Trấn Quốc đã đứng lên cứu đất nước.
Dẫn đầu hai trăm ngàn quân sĩ Bắc Dã chiến đấu mười ngày ở sông Bắc Thiên, khiến đại quân Sa Đằng thất bại liên tiếp.
Phá hủy bia ranh giới mà Sa Đằng tự lập ra, cứu Long Quốc thoát khỏi biển lửa.
Nghe nói lúc đầu cả con sông Bắc Thiên đều trở thành màu đỏ của máu.
Kéo dài đến mười dặm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!