Thư ký sợ đến mức mặt mày tái mét, chỉ có thể gật đầu như cái máy.
“Vâng, đúng vậy, trông có vẻ cũng chỉ hơn 20 tuổi, còn đeo kính râm…”.
Ầm!
Trong lòng Lý Hải Đông hốt hoảng, đầu óc chợt trống rỗng.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.
Không cần nghi ngờ, người thư ký nói chính là Sở Bắc.
Nhưng cậu Sở đến tìm ông ta làm gì?
Lẽ nào là không hài lòng với kết quả giải quyết hôm nay?
Nghĩ đến tin tức về nhà họ La vừa nhận được, trong lòng Lý Hải Đông chỉ còn lại sợ hãi.
Thần tướng trấn quốc đích thân đến, dù là phúc hay họa thì tập đoàn Lý Thị e là cũng không đỡ nổi.
“Còn ngơ ra đó làm gì? Còn không mau đi mời cậu Sở vào? Không… tôi đích thân đi đón”.
Lý Hải Đông sao mà ngồi yên nổi? Vội vàng đích thân đi đón.
Nhưng ông ta chưa kịp nhấc chân thì cửa văn phòng đã lại lần nữa bị đẩy mở.
“Không cần phiền chủ tịch Lý, tôi đã tự tiện đến rồi”.
Cộp, cộp, cộp.
Cùng với tiếng gậy trúc gõ vào sàn nhà là giọng nói bình tĩnh của Sở Bắc.
Cơ thể Lý Hải Đông run lên, vừa ngẩng đầu thì Sở Bắc đã đứng trước mặt ông ta rồi.
“Cậu… cậu Sở. Cậu quá bộ đến tập đoàn là vinh hạnh của tôi, cậu gọi tôi Tiểu Lý là được, mau ngồi đi”.
Lý Hải Đông hơi khom lưng, làm động tác mời.
Dù là giọng nói hay hành động đều hèn mọn hết sức.
Mà cảnh tượng ngắn ngủi này khiến cho thư ký nhìn đến mắt chữ A mồm chữ O.
Đến cả Từ Lệ cũng ngơ ra tại chỗ.
Trên gương mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Lý Hải Đông, đường đường là gia chủ của một gia tộc, là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Lý Thị, lúc này thế mà lại khúm na khúm núm với một gã mù.
Hơn nữa gã mù này lại còn trẻ như vậy.
Nhưng ở Tân Hải cũng không nghe nói có nhân vật máu mặt nào họ Sở mà?
Chẳng lẽ là người từ tỉnh đến?
Sắc mặt Sở Bắc không đổi, không ngồi xuống mà nhìn vào Từ Lệ ngã trên đất.
“Đây là vợ của Lý Hải Bắc nhỉ? Ừm, xứng đôi đó”.
Một câu nói khiến sắc mặt Lý Hải Đông chợt thay đổi.
Chỉ mong sao đánh chết mụ đàn bà thối tha này.
“Thím còn ngơ ra đó làm gì? Còn không mau cút đi? Nếu không tôi xử luôn cả thím đó”.
Từ Lệ sợ đến run lên, cuống cuồng đứng dậy chạy đi.
Trước khi đi còn không quên nhìn Sở Bắc một cái.
“Cô cũng ra ngoài đi”.
Lý Hải Đông liếc thư ký một cái, đợi đến khi cô ấy đi thì đích thân đóng cửa lại.
“Sở Bắc, mời cậu ngồi, nếu có gì sơ sót thì mong cậu lượng thứ”.
Nhìn Lý Hải Đông cẩn thận từng li từng tí, Sở Bắc lần này không từ chối.
Trực tiếp ngồi vào chỗ của Lý Hải Đông.
“Chủ tịch Lý, chắc ông biết việc tập đoàn Lạc Thị bị chèn ép ác ý nhỉ?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!