Thoáng cái, Sở Bắc đã như kẻ lạc loài.
Không ít người thầm cười trộm rồi bàn tán về anh.
Dẫu sao ban đầu thì Lạc Tuyết không chồng mà chửa, sau thì qua lại với Sở Bắc - người vốn là anh rể của mình.
Ai có thể bỏ qua tình tiết cẩu huyết thế này được.
“Sở Bắc, tôi khuyên cậu tốt nhất nên về xét nghiệm ADN đi!”
“Có trời mới biết được con bé này có phải con gái cậu hay không, cẩn thận lại nuôi con thằng khác đấy”.
Thấy Sở Bắc trở thành mục tiêu bị mọi người công kích, Lạc Mai mỉm cười với vẻ đắc ý rồi nói ra những câu rất khó nghe.
“Haizz, cũng không thể nói thế được!”
Lạc Viễn Hà lắc đầu với vẻ suy ngẫm.
“Sở Bắc là người rộng lượng nên nuôi con người cũng không sao cả, giờ hiếm có ai tốt bụng được như cậu ấy lắm”.
Nghe thấy vậy, mọi người đều cười ồ lên.
Ai chẳng hiểu ông ta đang ám chỉ điều gì.
Nhưng Sở Bắc đang bị làn sóng dư luận hướng tới thì vẫn bình thản như không.
Chỉ có ánh mắt anh thì lạnh như băng.
“Các người nói xong chưa?”
Sở Bắc chầm chậm quay lại, câu nói của anh khiến tiếng cười của mọi người ngừng hẳn.
Giọng nói lạnh lùng khiến bầu không khí như đóng băng.
“Nếu nói xong rồi thì lên đường đi thôi!”
Lên đường?
Lạc Mai mỉm cười khinh bỉ với vẻ coi thường.
“Sao cơ? Ý mày là định đánh bọn tao à?”
Lạc Viễn Hà sầm mặt xuống rồi cất bước nhìn chằm chằm vào Sở Bắc với vẻ bặm trợn.
“Có giỏi cậu thử động vào tôi xem nào? Xem đến lúc đó… hự…”
Nhưng Lạc Viễn Hà còn chưa nói hết câu, chỉ thấy Sở Bắc giơ hai tay lên rồi hướng về phía Lạc Hà Viễn rồi khẽ quặp tay vào không khí.
Lạc Viễn Hà trợn tròn mắt, cổ như bị ai bóp chặt.
Đừng nói là lên tiếng, đến hít thở còn khó khăn.
“Bố, bố có sao không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!