“Chỉ cần các vị cho chúng tôi soát người thì sẽ được yên ổn ra về”.
Cậu ta và Lý Nham tung hứng với nhau rồi cùng ra vẻ trượng nghĩa.
Nhưng rõ ràng họ đang cố ý gây sự.
Chu Cầm và Lạc Tuyết đỏ bừng mặt, không biết phải phản bác thế nào.
Sở Bắc lạnh mặt, tay nắm chặt thành nắm đấm để cố đè nén cơn giận.
Nếu vợ và con gái anh không ở đây thì hai người kia đã chết ngay rồi.
Thấy Sở Bắc như sắp bùng nổ, Lạc Tuyết chỉ đành nhịn nhục giải thích.
“Chúng tôi thật sự chỉ đến đây để dùng bữa thôi, nhưng…”
“Ha ha, buồn cười chết mất…”
Lạc Tuyết còn chưa nói hết câu, Lý Nham đã bật cười ngắt lời.
“Lạc Tuyết, cô không soi gương bao giờ à? Các người mà cũng đòi đến đây ăn uống ư? Đừng nói là ăn, đến uống cốc nước lã cũng không đủ tư cách đâu”.
Cậu nhân viên nghe thấy thế thì càng thêm coi thường họ.
“Phiền các vị phối hợp kiểm tra, nếu không chúng tôi buộc phải báo cảnh sát để giữ danh dự cho nhà hàng”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết cũng cạn lời.
Đúng vậy, họ không thể ăn uống ở đây được.
Nhưng…
Cô liếc nhìn Sở Bắc rồi ôm chặt lấy con gái, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.
Còn Chu Cầm thì đang nghiến răng kèn kẹt, chỉ muốn băm vằm Sở Bắc ra thành trăm mảnh.
Nếu không phải anh sĩ diện đòi đến đây cho bằng được thì họ đâu gặp phải chuyện này.
Tất cả đều là tại anh hết.
Ngược lại, Sở Bắc đang là trung tâm của sự chỉ trích lại rất bình thản.
Anh tỉnh bở nhìn Lý Nham và cậu nhân viên.
“Sao các người biết chúng tôi không thể dùng bữa ở đây được?”
Nghe thấy thế, không chỉ Lý Nham và cậu nhân viên kia, ngay đến Chu Cầm và Lạc Tuyết cũng thấy dở khóc dở cười.
Sở Bắc, xin anh đấy, đừng nói nữa được không!
Anh không sợ mất thể diện, nhưng tôi thì có.