Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trấn Bắc Thần Điện - Sơn Tiếu (FULL)

 Hắn phải nói tin vui này cho bố mình mới được.  

 

Để lại Lý Nham quỳ một mình ở cửa phòng riêng.  

 

Lý Nham định đứng dậy vài lần, nhưng khi nhớ tới lời cảnh cáo của Sở Bắc lại không dám nữa.  

 

Hắn quỳ mãi!  

 

"Phải làm sao bây giờ, đã lâu vậy rồi mà Sở Bắc còn không quay lại, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?"  

 

Trong phòng riêng bên kia, Lạc Tuyết đang lo sốt vó khi thấy Sở Bắc vẫn chưa quay về.  

 

Mặc dù cô vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Sở Bắc, nhưng cô cũng sẽ không giương mắt nhìn anh gặp nạn!  

 

"Mẹ đã nói rồi, tên mù đó đó không đáng tin cậy chút nào, không biết làm gì lại còn dám đi cùng người ta, chẳng phải là tự tìm đường chết hay sao?"  

 

Chu Cầm đứng phắt dậy, hừ lạnh một tiếng.  

 

"Con gái, mau đi thôi, nếu bị liên lụy thì chúng ta sẽ đi đời đó".  

 

Bà ta nói xong liền nhanh chóng vớ lấy chiếc túi, định gói lại mấy món đồ đang ăn dở.  

 

Đây là lần đầu tiên bà ta được ăn những thứ sang trọng như vậy.  

 

Chu Cầm hận không thể vét sạch tất cả!  

 

"Mẹ, sao mẹ lại làm vậy? Dù gì anh ấy cũng là bố của Vũ Tâm mà!"  

 

Lạc Tuyết cạn lời, bất giác giải thích một câu.  

 

Chu Cầm vừa nghe xong liền dừng tay.  

 

"Vậy thì sao? Con có thấy nó làm chuyện gì đàng hoàng chưa? Bản thân là phế vật thì thôi đi, đã vậy còn hay gây chuyện!"  

 

"Có đứa con rể như vậy đúng là xúi quẩy tám đời!"  

 

Chu Cầm cứ mắng như vậy, đừng nói là Lạc Tuyết, đến cả hai mắt của Lạc Vũ Tâm cũng bắt đầu đỏ hoe.  

 

Cô bé siết chặt tay lại, tuy không lên tiếng, nhưng cô bé biết rõ bố mình không phải phế vật!  

 

Két!  

 

Cửa phòng riêng bất ngờ bị đẩy ra, khiến cả hai mẹ con giật mình.  

 

Khi nhìn thấy đó là Sở Bắc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm!  

 

"Sở Bắc, anh không sao chứ? Bọn họ không làm khó anh đúng không?"  

 

Nhìn thấy Sở Bắc lắc đầu, Lạc Tuyết liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần người không sao là tốt rồi!  

 

Chu Cầm liếc sang Sở Bắc với vẻ khó chịu.  

 

"Hừ, lần này coi như cậu ăn may, nếu mà để liên luỵ đến tôi thì tôi sẽ giết cậu!"  

Sở Bắc không hề để tâm đến mấy lời mắng nhiếc của mẹ vợ!  

 

"Đã ăn xong chưa? Cũng đã muộn rồi, chúng ta đi thôi!"  

 

Nói xong, anh liền bế con gái đi ra cửa trước!  

 

Nhưng mới đi được vài bước, anh liền nhận ra tay con gái đang siết chặt, hơn nữa còn khóc thút thít.  

 

Sắc mặt Sở Bắc lập tức sa sầm.  

 

Lẽ nào vừa nãy có ai bắt nạt con gái mình sao?  

 

 

Nhấn Mở Bình Luận