Sở Bắc có thể khiên nhà họ Lưu đứng trên bờ vực phá sản, rốt cuộc người này có thân phận thế nào?
Nhất thời, Dương Xuyên cũng thấy hoang mang.
Sau vài lần thất thố trước mặt Sở Bắc, hắn đã biết Sở Bắc này không hề đơn giản.
“Anh Dương, anh thử xem…”
Lý Nham dè dặt lên tiếng, muốn trả thù Sở Bắc thì hắn ta chỉ còn cách nhờ vả Dương Xuyên thôi.
“Được rồi, cứ yên tâm, tôi sẽ giúp anh! Anh cứ về đi, khi nào cần tôi sẽ gọi”.
Dương Xuyên chỉ thờ ơ xua tay rồi cất giọng lạnh nhạt.
Lý Nham không dám trái lời, nhanh chóng chống nạng rồi tập tễnh ra về.
“Sở Bắc, rốt cuộc mày là người thế nào?”
Lý Nham vừa đi, Dương Xuyên đã cau mày rồi rơi vào trầm tư.
Ban nãy, hắn ta vừa nhận được điện thoại của nhà họ Lạc.
Nhờ được Lý Thị đầu tư cho một tỷ mà Lạc Thị đã cải tử hoàn sinh.
Còn chuyện của tập đoàn Lý Thị gần đây thì đương nhiên hắn ta cũng biết.
Rõ ràng, nhà họ Lý đầu tư vào Lạc Thị là vì nể mặt Sở Bắc.
Một tỷ là số tiền không nhiều, nhưng cũng không ít.
Để lấy lòng Sở Bắc, nhà họ Lý không hề tiếc tiền.
Nghĩ đến đây, Dương Xuyên lấy điện thoại ra rồi gọi vào một dãy số.
“Cậu chủ!”
Chẳng mấy chốc, phía bên kia đã vang lên một giọng nói già nua nhưng nghiêm nghị.
“Giờ nhà họ Lưu sao rồi?”
“Nhà họ Lưu ạ? Bây giờ, cổ phiếu của họ đã tăng giá rồi, chắc do tập đoàn Bắc Dã đã dừng tay, nhưng nhà họ cũng tổn thất không ít, chắc khoảng mấy trăm triệu gì đó”.
Dương Xuyên gần như không hề bất ngờ với câu trả lời này.
“Thế à? Vậy thì hãy đổ thêm dầu vào lửa cho tôi, trong vòng một tiếng tới, tôi muốn thấy cổ phiếu nhà họ giảm hai mươi điểm, ông có làm được không?”
Giọng nói hờ hững của Dương Xuyên cất lên khiến người ở phía bên kia phải giật nảy mình.
“Cậu chủ, làm như vậy có được không ạ? Nếu ông chủ mà biết thì…”