Người trợ lý ở phía bên kia cũng ảo não vô cùng.
“Thưa cậu, tập đoàn Bắc Dã đã nhúng tay vào, họ đầu tư một phát những năm mươi tỷ! Chúng ta mà không rút thì cạn vốn luôn mất!”
“Cậu chủ, tôi cũng bó tay rồi!”
Năm mươi tỷ!
Nghe thấy con số này, đến Dương Xuyên cũng phải thở dài bất lực.
Đối đầu với Bắc Dã thì dù nhà họ Dương có đổ hết vốn liếng ra thì cũng thua trắng thôi.
Nhưng sao bỗng dưng tập đoàn Bắc Dã lại tham gia vào chuyện này?
Cúp máy xong, Dương Xuyên nhăn nhó khó chịu.
“Đến tập đoàn Lạc Thị, để xem rốt cuộc Sở Bắc đó có bản lĩnh gì!”
…
Lúc này, Sở Bắc vẫn đang ngồi phơi nắng ở biệt thự.
Anh khép hờ mắt với vẻ bất cần.
“Cái thằng mù dở này, cả ngày chỉ biết nằm ườn ra đấy, dậy mà làm gì đi chứ!”
Chu Cầm vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy Sở Bắc, bà ta lập tức nổi giận.
“Sao không đi xem Tiểu Tuyết thế nào đi, con bé mà phải chịu uất ức gì thì tôi không tha cho cậu đâu!”
Dứt lời, Chu Cầm lườm Sở Bắc một cái rồi giẫm trên đôi giày cao gót rời đi.
Sở Bắc chầm chậm đứng dậy rồi vươn vai.
“Đến lúc tới tập đoàn Lạc Thị xem sao rồi!”
Không phải anh nghe lời Chu Cầm, chỉ là Lạc Tuyết mới phục chức, anh sợ lại có người gây khó dễ cho cô thôi.
Sau khi đưa con gái đến trường, Lạc Tuyết đã đến công ty như mọi ngày.
Khác với trước kia, cô vừa bước vào sảnh công ty thì đã thấy các nhân viên xếp thành hai hàng dài.
Trông họ như đang đón tiếp khách quý nào đó.
“Có chuyện gì vậy?”
Lạc Tuyết hơi hoang mang, vừa tiến lên thêm mấy bước thì hai hàng người đó đã cúi gập người với cô.