Trông thấy Sở Bắc, Lạc Viễn Hà lập tức cau mày.
Hôm qua, ông ta bị ép xin lỗi Lạc Tuyết nên đến giờ vẫn chưa hết bực.
Dương Xuyên khẽ hừ một tiếng, cũng thấy ngạc nhiên khi Sở Bắc lại xuất hiện ở đây.
Các nhân viên thì ngẩn ra rồi bắt đầu có vẻ coi thường.
Họ nghe nói cô hai nhà họ Lạc không chồng mà chửa, sau đó đã gả cho một tên vô dụng.
Xem ra cái danh vô dụng ấy đúng là thật rồi!
“Ông vừa bắt Tiểu Tuyết làm gì đấy?”
Mặt Sở Bắc lạnh tanh, anh dừng bước rồi hờ hững nhìn Lạc Viễn Hà.
“Hừ, Sở Bắc, đây là công ty, chứ không phải nơi để cậu giở thói côn đồ, biến ngay!”
Lạc Viễn Hà nghiến răng, mặt ông ta xám xịt khi bị Sở Bắc chất vất trước mặt mọi người.
“Xin lỗi đi!”
Sở Bắc bình thản nói.
“Cậu bảo tôi xin lỗi ư? Cậu là cái thá gì hả? Tôi…”
Bụp!
Lạc Viễn Hà thẹn quá hoá giận, song còn chưa kịp nói xin lỗi thì đã thấy chân mình mềm nhũn như không còn chút sức lực nào.
Ông ta quỳ xuống đất.
“Hả…”
Thấy thế, mọi người đều nghệt mặt ra.
Ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn Lạc Viễn Hà với vẻ khó hiểu.
Sao tự nhiên ông ta lại quỳ xuống?
Đến Dương Xuyên đứng gần Lạc Viễn Hà nhất cũng chưa phản ứng lại kịp.
“Úi…”
Tự nhiên quỳ mạnh xuống đất, khiến đầu gối của Lạc Viễn Hà đau điếng.
Ông ta chỉ thấy chân mình đau nhói.
Đến ông ta cũng không biết tại sao tự nhiên mình lại quỳ xuống.
“Xin lỗi đi, tôi không muốn phải nhắc lại lần nữa đâu”.
Sở Bắc vẫn bình thản như không, nhưng giọng điệu đã lạnh hơn.
“Là… là mày?”
Mặt Lạc Viễn Hà hết xanh lại đỏ.