“Hừ, tao không cần biết mày là ai, nhưng chưa đến lượt mày lên tiếng ở đây đâu, mau cút ngay!”
Ông Lôi trợn mắt rồi tức giận quát tháo.
“Hình như tôi không nói chuyện với ông thì phải?”
Sở Bắc chậm rãi ngẩng đầu lên rồi cất giọng lạnh lùng.
“Hừ, thế thì sao? Tao thích nói thì nói đấy, còn cần mày cho phép nữa à?”
Lôi Chấn? Hừm!
Sở Bắc cười nói: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, người xưa nói cấm có sai bao giờ!”
“Người bị thuộc hạ của tôi ném qua cửa sổ lần trước đã chết chưa?”
Long Tam sững người rồi cười khổ lắc đầu.
“Chưa ạ, thưa cậu Sở!”
Nhưng Long Tam chưa nói hết câu, vì Hoàng Đình đã bị liệt nửa người.
Sở Bắc khẽ gật đầu: “Chưa chết thì tốt, nếu người này còn nói thêm câu nào nữa thì ném xuống dưới cho tôi!”
Long Tam thầm cười khổ rồi gật đầu cho xong chuyện.
“Mày…”
Ông Lôi bốc hoả lên đầu, chuẩn bị bùng nổ.
Nhiều năm qua, chưa từng có ai dám hỗn hào với ông ta như vậy.
Bụp!
Ngay sau đó, cửa phòng bao lại bị đẩy mở.
Tiếng khóc lóc lập tức vang lên.
“Ông ơi, ông ơi, may quá cháu tìm được ông rồi, ông phải trả thù cho cháu!”
Lôi Minh buông thõng hai tay, mồ hôi chảy mướt mặt mà cũng không thể lau được.
“A Minh? Tay cháu sao thế này? Là kẻ nào làm?”
Thấy hai tay của cháu mình như đã bị phế, Lôi Chấn vô cùng phẫn nộ.
Ai cũng biết Lôi Minh là cháu trai mà ông ta yêu chiều nhất.
Những người khác thấy vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc.
Người dám đánh Lôi Minh ở đây chắc cũng chán sống rồi.
“Ông ơi, là thằng kia!”
Lôi Minh nhìn về phía Sở Bắc rồi nghiến răng nói.