Vương Khôn ngẩn ra.
Ông ta và Mạc Thư Vân khá thân thiết nên rất hiểu tính cách của nhau.
Mạc Thư Vân là một người rất sĩ diện.
Trên đời này, Mạc Thư Vân coi trọng nhất là thể diện, sau đó mới tới tiền tài và mạng sống.
Nhưng ông ta không ngờ một Mạc Thư Vân ưa sĩ diện như vậy lại bị một người thanh niên trẻ doạ cho thành thế kia.
Đến Long Tam đang đứng đối diện với Vương Khôn cũng thấy ngạc nhiên.
Long Tam vốn nghĩ mình hơi bị đề cao Sở Bắc này.
Song bây giờ, gã mới thấy thực chất mình đã đánh giá thấp thực lực của anh.
Chỉ với một câu nói của anh mà Mạc Thư Vân đã khúm núm thế kia, nếu anh muốn giết gã, chắc chỉ cần động ngón tay là xong.
Nghĩ đến đây, Long Tam vô thức toát mồ hôi hột.
Sau đó nghĩ thầm, nguy hiểm quá!
“Biết thế sao còn làm?”
Sở Bắc híp mắt rồi cất giọng bình thản.
“Trong ngày hôm nay, ông phải giao nộp toàn bộ tài sản của mình cho tập đoàn Bắc Dã, sau đó biến khỏi Tân Hải, không bao giờ được quay lại nữa”.
Bụp!
Toàn thân Mạc Thư Vân mềm nhũn, sợ đến mức ngồi thụp xuống.
Sở Bắc nói vậy có khác nào tuyên bố tử hình với ông ta đâu?
Tích góp bao năm bị huỷ trong chốc lát.
“Cảm ơn cậu Sở, tôi sẽ đi làm ngay ạ!”
Nhưng may phúc sao, ông ta vẫn giữ được mạng sống.
Mạc Thư Vân vội vã cảm ơn rồi lừ mắt lườm Vương Khôn, sau đó lập tức bỏ đi.
Dáng vẻ nhếch nhác không khác gì chó nhà có tang.
Gì vậy trời…
Vương Khôn và những người khác đều trợn mắt há mồm.
Đến giờ phút này, họ cũng không biết đang có chuyện gì xảy ra.
Rốt cuộc Mạc Thư Vân bị làm sao vậy?
“Chàng trai trẻ, rốt cuộc cậu là ai? Hình như chúng ta chưa từng gặp nhau thì phải?”
Vương Khôn nghiêm mặt rồi nhíu mày.
Nhưng khi nhìn sang Long Tam thì mặt ông ta biến sắc.
“Long Tam, tôi hỏi cậu, cháu tôi là Vương Hổ chết ở Tân Hải, cậu có biết hay không?”
Long Tam nghệt mặt ra rồi khẽ gật đầu.