Vương Khôn tức điên người, mặt trợn tròn như sắp rơi ra ngoài.
“Long Tam, hung thủ đang ở ngay trước mặt rồi cậu còn chờ gì nữa? Tôi muốn lột da nó!”
Lúc này, Vương Khôn đã bị cơn tức che lấp lý trí, ông ta không còn kiêng dè thân phận của Sở Bắc nữa.
Ngày xưa, Vương Khôn tung hoành Tân Hải với đủ mọi thủ đoạn.
Nếu xét về mưu kế thì Long Tam chưa có cửa so với ông ta.
Song, Long Tam vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Gã bỏ ngoài tai mệnh lệnh của ông ta.
“Long Tam, cậu thế này là sao? Có phải cậu không còn nghe lệnh của tôi nữa không?”
Vành mắt Vương Khôn như sắp rách ra, mắt hắn đầy tia máu.
Long Tam cắn răng, dứt khoát quay đi.
Không phải gã không muốn ra tay, mà là không dám.
Sở Bắc này chắc chắn đáng sợ hơn Vương Khôn nhiều.
“Trương Hạ!”
Vương Khôn gọi to, cửa phòng bao lại bị đẩy mở.
Trương Hạ lạnh lùng đi tới cạnh Vương Khôn.
“Chú Khôn!”
Vương Khôn chỉ vào Sở Bắc với vẻ mặt đầy u ám.
“Đi chặt đứt tay thằng này cho tôi, nhưng không được để nó chết, tôi phải hành hạ nó”.
Trương Hạ ngẩn ra nhìn Sở Bắc, sau đó cau mày rồi lại nhìn sang Long Tam.
Người thanh niên này không đơn giản.
Không chắc chắn thì hắn ta không dám ra tay.
“Sao, đến cậu cũng bỏ ngoài tai mệnh lệnh của tôi à?”
Thấy Trương Hạ đứng im, Vương Khôn tức đến nghẹt thở.
Ông ta tái mắt, suýt thở không ra hơi.
“Cậu ta thông minh hơn ông đấy”.
Sở Bắc nhếch miệng rồi nói với vẻ sâu xa.
“Vương Khôn, người Tân Hải, bỏ học từ năm chín tuổi, nhặt rác sống qua ngày với mẹ mình, mươi lăm tuổi đánh nhau bị giải đến đồn cảnh sát, mười chín tuổi thì lăn lộn trong giới xã hội đen với tên đầu sỏ Lý Cường, sau đó phải ngồi tù sáu năm vì tội hành hung người khác, hai mươi hai tuổi thì thành lập Long Hổ Môn…”
“Năm năm trước, ông tẩy trắng bản thân rồi đến tỉnh, ngoài hai con một trai một gái ra thì còn sáu đứa con riêng nữa”.
“Vương Hổ chính là một trong số đó”.
“Tôi nói có đúng không?”
Sở Bắc nhếch miệng cười, thuật lại lai lịch của Vương Khôn.
Dứt lời, không chỉ Vương Khôn, đến Long Tam và Trương Hạ cũng ngẩn ra.
Các lão già ở bên dưới thì còn kinh ngạc hơn, ai nấy đều có vẻ khó tin.
Bọn họ đã đi theo Vương Khôn nhiều năm, nhưng cũng không biết nhiều chuyện đến vậy.
Điều khiến họ ngạc nhiên nhất là Vương Hổ lại là con riêng của Vương Khôn.