Nghe thấy vậy, những người vây xem đều ngẩn ra.
Sau đó, ai nấy đều có vẻ sợ sệt.
Nếu Sở Bắc mà ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra người phụ nữ này.
Cô ta chính là Từ Lệ, người mà anh từng gặp một lần ở tập đoàn Lý Thị.
Chỉ có Chu Cầm cau mày với vẻ mặt mù mờ.
“Lý Hải Bắc là ai? Tôi không biết!”
“Tôi…”
Từ Lệ đang dương dương đắc ý thì bị câu nói của Chu Cầm làm cho nghẹn họng.
“Đúng là đồ nhà quê, đến chồng tôi mà cũng không biết!”
Từ Lệ hừ một tiếng rồi tỏ vẻ khinh bỉ.
“Thế bà có biết Lý Hải Đông - gia chủ nhà họ Lý không? Đó chính là anh ruột của chồng tôi đấy!”
“Nhà họ Lý? Nhà họ Lý nào? Ơ…”
Ban đầu, Chu Cầm nghệt mặt ra, sau đó như nghĩ ra điều gì, lập tức hít một hơi lạnh.
Mặt bà ta tái hẳn đi.
Thật lòng thì bà ta không biết nhà họ Lý mạnh đến mức nào.
Chỉ biết người ta là một gia tộc lớn hàng đầu mà thôi.
Một gia tộc cỏn con hạng ba như nhà họ Lạc đã có thể hành bà ta thừa sống thiếu chết rồi, nói gì đến gia tộc hàng đầu.
Nghĩ tới đây, Chu Cầm lập tức rụt cổ lại như con rùa.
Bà ta thầm thấy vô cùng hối hận.
Sao bà ta không tung tẩy đi chơi mà lại nhận lời đón con cho Lạc Tuyết làm gì?
Để giờ ra nông nỗi này.
Xong rồi, phen này là xong thật rồi.
“Giờ bà đã biết chưa?”
Trông thấy sắc mặt của Chu Cầm, Từ Lệ cười khẩy.
Cô ta chống nạnh rồi kiêu căng nhìn Chu Cầm.
“Ngoan ngoãn nôn tiền ra, không thì tôi sẽ gọi cho chồng tôi đấy”.
Chu Cầm ở phía đối diện đang nhăn nhó mặt mày.