Chu Cầm tức quá không nhịn được nên đã đẩy Tiểu Vũ Tâm một cái.
Cô bé ngã xuống đất, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại.
Dù vành mắt đã đỏ hoe, nhưng cô bé vẫn cố không khóc.
“Bà ơi, cháu… cháu không giẫm vào giày bạn ấy thật mà”.
“Còn chối nữa!”
Chu Cầm tức đến mức trợn tròn mắt, sau đó giơ tay lên định đánh Tiểu Vũ Tâm.
Cô bé hoảng sợ vội cúi đầu xuống, làm giọt nước mắt lăn dài.
“Được rồi đấy bà già kia, quyết định nhanh lên! Tôi còn bận nhiều việc, không rảnh để phí thời gian với bà đâu”.
Từ Lệ mất kiễn nhẫn, bắt đầu thúc giục.
Nhưng Chu Cầm biết đào đâu ra tiền bây giờ? Nhưng bà ta cũng không thể đắc tội với nhà họ Lý được.
Trong lúc khó xử, bà ta không biết phải làm thế nào.
“Sao cứ im thin thít thế? Hay đền không nổi? Đúng là đồ quê mùa, hai mươi nghìn cũng không có mà dám cho cháu đến đây học à?”
Từ Lệ nhếch miệng rồi cất giọng với vẻ rất khinh thường.
Sau đó, cô ta ngoảnh sang lườm Tiểu Vũ Tâm.
“Con bé kia, mau chuyển trường đi. Lần này, mày chỉ làm bẩn giày con trai tao thôi, nếu lần sau mà đến lượt quần áo thì bán mày đi cũng không đủ tiền đền đâu”.
Tiểu Vũ Tâm nghe thấy thế thì cũng nổi giận.
Không biết cô bé lấy đâu ra dũng khí rồi bò dậy rồi nhìn thẳng vào Từ Lệ.
“Cháu không giẫm vào giày của con trai cô, cháu có tên, tên cháu là Lạc Vũ Tâm!”
“Ái chà, tao mới nói mày mấy câu mà đã lên mặt rồi hả?”
Từ Lệ híp mắt lại với vẻ bực bội.
“Con ranh con, xem ra tao không dạy cho mày một bài học thì mày không biết thân biết phận rồi”.
Dứt lời, Từ Lệ giơ tay lên định tát một cái thật mạnh lên má Tiểu Vũ Tâm.
Chu Cầm chỉ biết trơ mắt ra nhìn, chứ không hề định ngăn cản.
Bây giờ, bà ta chỉ muốn dàn xếp cho xong chuyện này.
Còn Tiểu Vũ Tâm bị người ta tát một cái cũng không sao cả.
Tiểu Vũ Tâm sợ đến mức nhắm mắt lại, trong đầu chỉ nhớ đến Sở Bắc và Lạc Tuyết.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!