“Mọi người nghe rõ rồi chứ? Chính miệng nó nói đấy nhé!”
“Tăng thì tăng, tao cũng không làm khó mày nữa, chỉ cần năm trăm nghìn thôi, đưa đây, tao sẽ nhận ngay”.
Từ Lệ không ngại phiền phức, giọng nói đầy vẻ khí phách.
Chu Cầm định ngăn cản nhưng đã muộn.
Bà ta nhìn Sở Bắc như muốn bóp chết anh.
“Được, là cô nói đấy nhé!”
Ánh mắt của Sở Bắc vẫn bình thản như cũ.
Anh khẽ ngoắc ngón tay, chiếc MayBach ở phía xa chầm chậm di chuyển đến ngân hàng gần nhất.
Nhưng không ai để ý tới cả.
“Đương nhiên!”
Từ Lệ hừ một tiếng, không chút sợ hãi.
“Nhưng tao phải nhắc mày một câu, tao chỉ cho mày mười phút thôi, nếu quá giờ thì mày tự chịu trách nhiệm”.
Nghe thấy thế, mọi người ở xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Chu Cầm tái mặt.
Bầu không khí lập tức trở nên quái lạ.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía Sở Bắc.
Mười phút để chuẩn bị năm trăm nghìn.
Dù anh có ngần ấy tiền thật thì khéo cũng không đi rút kịp.
Muốn rút nhiều tiền như vậy thì thường phải hẹn trước.
Nhưng người phụ nữ này là em dâu của chủ tịch tập đoàn Lý Thị.
Nếu đắc tội với cô ta thì kiểu gì cũng bị ăn hành.
Ai cũng có vẻ lo lắng, riêng Sở Bắc vẫn bình tĩnh như thường.
Anh bế Tiểu Vũ Tâm, thậm chí còn chẳng cau mày.
Từ sau khi có con gái, anh đã có cách giải quyết vấn đề khác xưa.
Dùng bạo lực là chuyện xưa rồi.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Có người vui, có kẻ buồn.
Từ Lệ giơ tay chống nạnh, đang chờ xem trò cười của Sở Bắc.
Còn Chu Cầm thì đứng ngồi không yên.
Ở không được mà đi cũng không xong, mồ hôi cứ thế vã ra.
Mới có mấy phút đồng hồ mà không biết bà ta đã chửi thầm Sở Bắc bao nhiêu câu.