“Tôi xin lỗi cậu, xin lỗi cả con gái cậu nữa, xin cậu tha cho tôi lần này”.
Từ Lệ sợ đến mức tái mặt.
Nước mắt nước mũi giàn giụa, nức nở cầu xin.
Đến chồng cô ta còn không dám làm gì Sở Bắc thì cô ta làm gì còn chỗ dựa nào nữa.
Tốt nhất bây giờ nên dùng cách mềm nắn rắn buông.
“Cậu Sở, xin cậu nể mặt anh trai tôi rồi tha cho chúng tôi lần này, tôi sẽ điền tiền cho cậu, bao nhiêu cũng được”.
Lý Hải Bắc cũng vội vàng cầu xin, chỉ sợ mình cũng bị liên luỵ.
“Tiền? Ông nghĩ tôi thiếu tiền à?”
Sở Bắc bình thản cất giọng chất vấn.
Lý Hải Bắc nghệt mặt ra, nhất thời không dám nói gì nữa.
Sở Bắc không để ý đến ông ta nữa, mà nhìn sang Từ Lệ.
“Ban nãy, cô còn định đánh con gái tôi đúng không?”
“Tự vả mười cái đi!”
Hả?
Từ Lệ thần người ra.
Sở Bắc bắt cô ta tự vả trước mặt bao nhiêu người thế này ư?
Vậy thì mất mặt chết mất.
“Cô còn ngây ra đó làm gì? Nhanh cái tay lên!”
Lý Hải Bắc trợn trừng mắt rồi quát lớn, bấy giờ Từ Lệ mới hoàn hồn.
Tay phải cô ta giơ lên, sau một chốc do dự thì tát xuống.
Nhưng lực không mạnh, gần như chỉ làm cho có lệ.
“Hai mươi cái!”
Sở Bắc lạnh mặt, vừa lên tiếng đã tăng gấp đôi số lượng cái tát.
Từ Lệ tái mặt, thấy vô cùng hối hận.
“Bảo cô tát chứ vuốt mặt à”
Lý Hải Bắc cũng đã tức điên, tiếp tục tát cho Từ Lệ thêm một cái nữa đến mức ngã nhào.
“Phải dùng lực mạnh như thế mà tát, thiếu cái nào thì đừng có trách tôi là ác”.
Thấy chồng mình thật sự đã nổi giận, Từ Lệ không dám nói một câu.
Cô ta giơ tay lên rồi liên tiếp tát vào mặt mình.
Chát!