Đương nhiên, người đang kinh ngạc nhất phải kể đến Chu Cầm.
Bà ta thấy rất hoang mang.
Thậm chí còn tưởng mình thấy ảo giác.
Người nhà họ Lý đang sợ tên con rể vô dụng của bà ta ư?
Không thể nào!
Chát!
Sau cái tát đau điếng cuối cùng, mặt của Từ Lệ đã sưng phù và đỏ như đít khỉ.
Mặt cô ta vô cùng đau rát.
“Cậu Sở, cô ta tự vả xong rồi, cậu xem…”
Lý Hải Bắc ngẩng đầu lên rồi dè dặt nhìn Sở Bắc.
“Nếu còn lần sau, hai người sẽ không may mắn vậy đâu!”
Thấy hình như con gái mình đã đói, Sở Bắc cũng không thèm so đo với hai vợ chồng nhà kia nữa.
Anh bỏ lại một câu rồi bế Tiểu Vũ Tâm lên xe.
Chiếc xe khởi động rồi nhanh chóng biến mất.
Bấy giờ, Từ Lệ và Lý Hải Bắc mới thở phào một hơi.
Những người khác cũng biết điều mà lủi đi hết.
Ai nấy đều bế con nhà mình đi về.
Vợ chồng Lý Hải Bắc đi xa rồi thì Chu Cầm mới định thần lại.
Nhưng bà ta vẫn thấy vô cùng khó tin.
“Có chuyện gì thế nhỉ?”
Bà ta nhìn trái ngó phải nhưng không thấy Sở Bắc đâu, thấy thế thì vội vàng bắt xe về nhà!
“Không được, mình phải về nhà hỏi rõ xem có phải thằng mù kia đang giấu mình chuyện gì không!”
…
“Bố ơi, sao bác kia lại sợ bố thế ạ?”
Tiểu Vũ Tâm ngồi trên chiếc MayBach rồi ngẩng lên chớp đôi mắt long lanh hỏi Sở Bắc.
“Mà cái cô hung dữ kia là ai ạ? Xe này là của nhà mình hả bố?”