“Cậu Sở, chỉ cần cậu nói một câu thì dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, nhà họ Lưu cũng không thoái thác”.
“Đúng vậy, tập đoàn Hồng Viễn chúng tôi cũng sẽ nghe theo mọi sắp đặt của cậu”.
Học theo Lý Hải Đông, Trương Hồng Viễn và Lưu Tông Tín cũng lên tiếng.
Ba gia tộc hàng đầu của Tân Hải đều đã lên tiếng tỏ lòng trung thành.
Cảnh tượng hoành tráng này khiến Chu Minh Hạo cũng phải giật nảy mình.
Nhưng khi nhớ tới thân phận của Sở Bắc thì ông ta lại thấy bình thường.
Nếu ba gia tộc kia làm khác đi mới là lạ.
“Các vị đã có lòng thì chúng ta mau vào thôi, cũng không còn sớm nữa”.
Sở Bắc mỉm cười gật đầu.
Những người ở phía đối diện lập tức tránh sang một bên nhường đường cho anh.
Chu Minh Hạo làm động tác tay mời rồi cùng Thanh Phong đi theo sau Sở Bắc.
Tiếp đó, những người khác mới nối đuôi đi tiếp.
Thấy vậy, những người vây xem náo nhiệt đều ngẩn ra.
Dù họ không nghe thấy nhóm Sở Bắc đã nói những gì, nhưng trong lòng vẫn thấy kinh ngạc.
Các nhân vật lớn như Lý Hải Đông lại chờ một tên mù ư?
Hơn nữa, hình như ông ta còn có thái độ rất cung kính.
Vấn đề bây giờ là, tên mù đó là ai?
Ngay sau đó, có không ít người đã tìm được điểm mấu chốt.
“Chắc chúng ta nhầm rồi, hình như người tổng giám đốc Lý chờ là thị trưởng Chu”.
“Đúng đúng, tôi cũng nghĩ vậy, tên mù kia chỉ chó ngáp phải ruồi thôi! Chắc là vậy rồi!”
…
Mọi người lại bàn tán xôn xao.
Nghe vậy xong, họ cũng bớt nghi ngờ về Sở Bắc,
Dẫu sao, ngoài Dương Xuyên ra thì chỉ có Chu Minh Hạo có được đãi ngộ thế thôi.
Đương nhiên, có một người không nghĩ vậy.
Đó chính là Dương Xuyên đang đứng ở cửa.
Ban đầu, chính hắn ta còn nghĩ nhóm Lý Hải Đông đang chờ mình.
Nhưng ai dè…