“Gì vậy? Các gia tộc lớn có máu mặt ở Tân Hải đến hết rồi mà, còn ai nữa đâu?”
“Sao tôi biết được? Hay anh ta tự bịa ra để thu hút sự chú ý của người khác?”
“Chịu! Bây giờ, để nổi tiếng, người ta có thể bất chấp tất cả đấy!”.
…
Mọi người bắt đầu xì xào rồi nhìn Thanh Phong với vẻ coi thường.
“À, hình như tập đoàn Bắc Dã chưa tới…”
Đúng lúc này, không biết ai đó đã nhỏ giọng nói một câu.
Cả hội trường lập tức im phăng phắc.
Các tiếng bàn tán ngưng hẳn, sau đó họ há hốc miệng với vẻ mặt kỳ lạ.
Tập đoàn Bắc Dã!
Đúng rồi, họ chưa tới.
Tất cả mọi người ở đây chỉ chăm chăm để ý tới các thế lực gốc Tân Hải.
Mà quên mất một thế lực siêu mạnh vừa tới đây.
Tất cả đều im lặng.
Ánh mắt họ nhìn Thanh Phong đã khác hẳn.
Không lẽ người thanh niên này là người của tập đoàn Bắc Dã?
Dương Xuyên cũng đang cau mày.
Còn nhà Lạc Mai thì không dám thở mạnh.
Nếu Thanh Phong đúng là người của tập đoàn Bắc Dã thì to chuyện rồi.
“Sao? Anh định nói mình là người của tập đoàn Bắc Dã à?”
Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của Dương Xuyên chứa đầy vẻ căng thẳng.
“Anh nghĩ sao?”
Thanh Phong mỉm cười, Dương Xuyên nghe vậy thì đứng hình.
Hắn ta không biết.
Mà cũng không dám đánh cuộc!
Vì nhà họ Dương chưa thể đắc tội với tập đoàn Bắc Dã được.