Mà người nắm giữ tất cả chuyện này, hiển nhiên chính là Sở Bắc!
Đối với chuyện này, Sở Bắc chỉ nhún vai, chẳng buồn để ý.
Dương Xuyên lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, rồi đưa người rời đi!
Chỉ là bộ dạng thảm hại ấy cũng chẳng khác gì chó nhà có tang.
Không ít ánh mắt nhìn hắn ta đều ngập tràn vui sướng khi người gặp họa!
Dương Xuyên này nói như rồng leo làm như mèo mửa, lấy quyền ép người, rơi vào cảnh này, có thể nói là quá hả hê!
“Chúc mừng cậu Thanh Phong lấy được quyền sử dụng bến cảng Tân Hải mười năm!”
Giọng nói thư ký Vương vang dội, dẫn đầu vỗ tay!
Tiếng vỗ tay như sấm rền, vang vọng khắp hội trường, kéo dài không thôi!
Thanh Phong khẽ cười, vẫy nhẹ tay, cũng không nói gì.
Xuất đầu lộ diện là chuyện anh ta thật sự không thích!
Sau khi buổi đấu thầu kết thúc, tập đoàn Bắc Dã trở thành người thắng đậm nhất, mọi người lần lượt đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Sở Bắc cũng đứng dậy, khẽ cười.
“Nếu đã là bến cảng của Tân Hải thì đương nhiên thuộc về Tân Hải, mọi người cùng nhau khai phá mới đúng!”
Dứt lời, Lạc Tuyết vẫn còn ngơ ngác.
Lưu Tông Tín, Lý Hải Đông và Trương Hồng viễn đều vui mừng trong lòng!
“Cảm ơn cậu Sở đã rộng lòng!”
“Cậu Sở yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không phụ hy vọng của anh!”
Bọn họ khổ cực vừa bưng trà vừa đưa nước, đợi chờ chẳng phải chính là câu nói này sao?
Sở Bắc gật đầu, không nói gì, đưa Lạc Tuyết cất bước rời đi!
Sở Bắc vừa đi, ánh mắt mọi người đều dán chặt trên người Thanh Phong!
“Cậu Thanh Phong, sau này, phải nhờ cậu dìu dắt rồi!”
“Không sai, chỉ cần một câu của cậu Thanh Phong, chúng tôi cũng sẽ lên núi đao xuống biển lửa, không từ cái chết!”
“Cậu Thanh Phong, sau này chúng tôi sẽ theo anh!”
Mà Thanh Phong đối mặt với mấy câu nịnh hót này, cũng chỉ lạnh nhạt khẽ cười.
“Khách sáo rồi, chúng ta đều phục vụ vì cậu Sở mà thôi!”
“Đúng vậy, đúng vậy…”