Sở Bắc nói xong thì không gian bỗng yên tĩnh đến mức lạ thường.
Lạc Vinh Quang và hai bố con Lạc Mai đều tái mặt.
Ai nấy đều nhíu mày với vẻ lo sợ.
Nếu là trước kia, chắc chắn họ sẽ không để tâm đến lời uy hiếp của Sở Bắc.
Nhưng bây giờ thì khác.
Thậm chí, họ còn thấy rất hoảng sợ.
Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.
Lạc Tuyết ngạc nhiên nhìn Sở Bắc, nhưng không nói gì.
Còn ba người kia thì đang thấy rất đắn đo.
Ba mươi phần trăm cổ phần không phải một con số nhỏ.
Họ thật sự không nỡ.
Nhưng nếu không đồng ý, chẳng may Sở Bắc thật sự làm được như lời anh nói thì sao?
Họ không dám đánh cuộc.
“Được được, Sở Bắc, cậu thắng rồi!”
Sau khi trầm mặc một lúc, cuối cùng Lạc Vinh Quang nghiến răng, đành phải thoả hiệp.
“Chọn hoa hồng hay tiền mặt thì tuỳ!”
Lạc Vinh Quang gần như phải lấy hơi thì mới nói ra được câu này.
Bố con Lạc Mai ở bên cạnh nhăn mặt lại, nhưng không dám nói gì.
“Nếu chọn tiền mặt thì tôi chỉ cho ba trăm nghìn thôi, còn chọn hoa hồng thì chờ cuối năm”.
Nghe thấy thế, bố con Lạc Mai mới giãn cơ mặt ra một chút.
Ba trăm nghìn mua ba mươi phần trăm cổ phần là nhà họ Lạc lời rồi.
Còn nếu Lạc Tuyết chọn hoa hồng thì phải chờ cuối năm, khi ấy muốn chia bao nhiêu là quyền của họ.
Lạc Vinh Quang quả là túc trí đa mưu.
“Ba trăm nghìn?”
Lạc Tuyết cau mày, trước đó Lạc Thị mới nhận được một khoản đầu tư cả tỷ bạc cơ mà.
Sao ba mươi phần trăm cổ phần chỉ có ba trăm nghìn được?
Dù Sở Bắc không nói gì, nhưng mặt đã tỏ thái độ không vui.
“Sao? Chê ít à? Một tỷ kia mai này phải trả cho người ta, chứ cô tưởng của công ty chắc?”
Lạc Viễn Hà hừ một tiếng với vẻ bực dọc.
Trước đó, nhờ một tỷ của nhà họ Lý thì tập đoàn mới cải tử hoàn sinh.
Nếu giờ bên ấy đòi lại thì họ chẳng những trắng tay, mà còn phải gánh cả đống nợ.
Nói chung là lợi bất cập hại!
“Chọn đi!”
Sở Bắc lắc đầu rồi nhìn sang Lạc Tuyết.
Anh sẽ để cô tự quyết định.