Rõ ràng vì cứu con gái nên Sở Bắc đã trúng kế của hắn ta rồi.
“Ha ha, Sở Bắc, mày yên tâm, sau này mỗi năm đến ngày này, tao sẽ đốt vàng mã cho mày”.
Dương Xuyên ngửa cổ lên cười với vẻ vô cùng đắc ý không chút che giấu.
Dù có là ai đi nữa thì rơi từ tầng hai mươi xuống cũng sẽ phải chết thôi.
Dương Xuyên dán chặt mắt vào thang máy, thậm chí hắn ta đã tưởng tượng ra cảnh hai bố con Sở Bắc thịt nát xương tan rồi.
Uỳnh!
Một tiếng động lớn vang lên, khiến cả toà nhà như rung chuyển.
Bụi bay tung toé khiến Dương Xuyên không thể mở mắt ra nổi.
Điều này chứng tỏ thang máy đã rơi xuống rồi.
Lực rơi mạnh thế này thì đến người làm bằng sắt cũng nát bét thôi.
“Ha ha, Sở Bắc, cuối cùng thì mày cũng thua dưới tay tao thôi!”
Dương Xuyên vô cùng tự tin với vẻ đắc ý như cũ.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào thang máy để chờ thấy Sở Bắc chết thảm.
Khi ấy, hắn ta mới có thể xả được mối hận thật sự.
Kẽo kẹt!
Cửa thang máy mở ra, Dương Xuyên gần như không thể chờ được nữa.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt hắn ta đã tắt, đôi mắt thì trố ra.
“Sao… sao thế này?”
Dương Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm với vẻ vô cùng khó tin.
Thậm chí, hắn ta còn đang thấy vô cùng khiếp sợ.
Bên trong thang máy gần như biến dạng có một bóng người.
Một người rất quen!
Cộc cộc!
Người đó cất bước bình thản đi ra.
Đó chính là Sở Bắc!
Tiểu Vũ Tâm đang nằm gọn trong lòng anh.
Cô bé nhắm chặt mắt lại, không sợ hãi mà cũng không hề bị xây xát gì.
Như thể chỉ vừa ngủ mơ mà thôi.
“Không, không thể nào! Mày là người hay là ma vậy?”