Dương Trạch Thiên cau mày rồi lạnh giọng hỏi.
“Ông chưa đủ tư cách để biết đâu!”
Người thanh niên lắc đầu rồi chợt biến sắc mặt: “Tất cả những chuyện vừa rồi đều là bài học cho các người đấy, tự lo liệu đi!”
Dứt lời, người thanh niên ném cái bao tải trên vai xuống đất rồi quay người bỏ đi.
“Cậu…”
Dương Sơn cau mày, đang định nói gì đó, nhưng đối phương đã biến mất rồi.
Bây giờ, mọi người đều dồn hết ánh nhìn về cái bao tải giữa nhà.
Cái bao tải này khá lớn, chắc chắn thứ ở bên trong cũng không nhỏ, thoạt nhìn giống hình dáng của con người.
Dương Trạch Thiên ngẩng đầu lên ra hiệu, bấy giờ Dương Sơn mới dám tiến lên kiểm tra.
Nhưng khi nhìn thấy người ở bên trong cái bao tải đó, tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh hãi.
Nhất là Dương Sơn, mắt ông ta sắp rơi cả ra ngoài.
“Tiểu Xuyên, con làm sao thế này? Chết tiệt, ai dám làm con ra nông nỗi này? Bố sẽ lấy mạng nó!”
Dương Sơn phẫn nộ gào lên như đã phát điên, đôi mắt ông ta đỏ ngàu như sắp phun ra lửa.
Lúc này, Dương Xuyên vẫn đang hôn mê.
Chân tay của hắn ta buông thõng, mặt thì tái nhợt, nhìn thôi đã khiến người ta sợ chết khiếp.
“Đáng chết, rốt cuộc là ai làm?”
Dương Trạch Thiên cũng tức tối gầm lên, sau đó thấy hối hận vì đã để người thanh niên kia bỏ đi dễ dàng.
Đây đúng là một sự khiêu khích trắng trợn với nhà họ Dương.
“Bố, con không cần biết đó là ai, nhưng con sẽ trả thù cho Tiểu Xuyên! Nó dám động đến con trai con, con phải giết nó!”
Dương Sơn gào thét điên cuồng.
Ông ta chỉ có một đứa con trai này, giờ nó bị người ta đánh thừa sống thiếu chết vậy thì sao mà nhịn cho nổi?
“Yên tâm, bố sẽ điều tra chuyện này rõ ràng!”
Sau đó, ông ta nói tiếp: “Mau đưa người đến bệnh viện, mọi người giải tán hết đi!”
Dương Trạch Thiên xua tay, chẳng mấy chốc, chỉ còn lại một mình ông ta trong phòng khách.
Ông ta đi qua đi lại, mày thì nhíu chặt, không rõ đang suy nghĩ gì trong đầu.
“Có phải ông đang lo lắng lắm đúng không?”
Một giọng nói bình thản vang lên khiến Dương Trạch Thiên giật bắn mình.