Sở Bắc hờ hững cất lời rồi chậm rãi đứng dậy.
Anh không có gì để nói với hai mẹ con nhà này cả.
Lạc Tuyết gật đầu đồng ý, nhưng đang định đi thì Chu Lệ đã cất giọng với vẻ coi thường.
“Này cậu cháu rể ăn bám kia, ai cho cậu lên tiếng ở đây hả?”
“Đúng! Chúng tôi cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ!”
“Vả lại, chỉ ăn mỗi bữa cơm thế này, con cứ thấy thiếu thiếu sao ấy!”
Dương Ân đảo mắt rồi nhìn vào thực đơn.
Không biết cậu ta đang nghĩ gì nữa!
Mẹ con Lạc Tuyết ngẩn ra, chưa kịp hỏi thì Dương Ân đã liếm môi nói.
“Bác ơi, chị Tiểu Tuyết, khó khăn lắm nhà mình mới đoàn tụ, hay uống một ly để chúc mừng đi!”
“Cháu vừa thấy có đồ uống đây này, hay mình gọi một chai rượu đi!”
Dương Ân nói với vẻ thèm khát.
Dứt lời, cậu ta đã vội vàng cầm thực đơn lên ngay.
Thấy thế, không chỉ Lạc Tuyết, mà đến Chu Cầm cũng cau mày lại.
“Này, giờ nhà bác có việc phải đi rồi, hay để hôm khác rồi uống nhớ?”
Chu Cầm cất giọng với vẻ tiếc của.
Rượu ở đây bét cũng ba, bốn mươi nghìn một chai mất.
Riêng bữa cơm này thôi đã khiến bà ta xót ruột lắm rồi, giờ lại đến rượu nữa thì ai mà chịu cho nổi.
Lạc Tuyết cũng nói thêm vào: “Đúng đấy, uống rượu vào dễ xảy ra chuyện lắm, thôi mình để hôm khác nha?”
Cô không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn nhanh chóng ăn cho xong bữa này rồi đi về nhà.
Cô sắp không chịu được nữa rồi!
Dù Sở Bắc không nói gì, nhưng nụ cười bên khoé miệng cũng đã biến mất.
Hai mẹ con nhà này cứ được nước lấn tới, nếu không vì nể mặt Lạc Tuyết thì còn lâu anh mới ăn nói lịch sự như vậy.
“Mẹ con em không vội thì nhà chị cuống lên làm gì?”
Chu Lệ hừ một tiếng, lập tức tỏ vẻ không vui.
“Bây giờ, nhà chị về thì cũng nghỉ ngơi chứ có công to việc lớn gì đâu. Vả lại, có mỗi một chai rượu thôi thì gây ra chuyện gì được? Chắc nhà chị tiếc tiền chứ gì?”
Chu Lệ vừa nói dứt câu thì Dương Ân cũng cất giọng với vẻ u ám.