Anh Lục không để bụng, tiếp tục mỉm cười rồi định chạm vào tay Lạc Tuyết.
“Thu tay về đi!”
Thấy hắn sắp chạm vào Lạc Tuyết, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.
La Lục ngẩn ra, còn chưa kịp nhìn xem là ai nói.
Vù, một thứ gì đó xẹt qua mắt hắn.
Cộp, Sở Bắc đập cây gậy trúc vào tay La Lục.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“A, tay của tao!”
La Lục kêu gào thảm thiết, mắt thì trợn ngược, mặt mày nhăn nhó.
Cơn đau vì gãy xương khiến hắn run rẩy.
“Thằng kia, mày là ai? Dám gây chuyện với ông, ông phải giết mày!”
La Lục cố nhịn đau ngẩng lên nhìn Sở Bắc.
Hắn tỏ vẻ như sẽ quyết sống mái với anh.
Đám đàn em sau lưng hắn cũng đầy căm phẫn.
“Thằng chó, mày chán sống rồi phải không?”
“Dám đánh anh Lục, bố phải đập chết mày!”
Cả đám cất giọng mắng chửi rồi xông lên định đánh Sở Bắc.
Thấy thế, Chu Cầm và Lạc Tuyết đều sợ hết hồn.
Họ vừa tức vừa sợ, nhưng không biết phải làm thế nào.
Còn Chu Lệ và Dương Ân ở phía đối diện lại thở phào một hơi.
Họ đang mừng thầm.
Chỉ cần anh Lục này không gây phiền phức cho họ là được.
Ngoài ra, họ sẽ mặc kệ hết.
Song, Sở Bắc vẫn bình thản ngồi im một chỗ.
Anh chỉ giơ một chân lên.
Băng ghế dài ở phía trước lập tức bị đá bay, sau đó đập trúng vào người của mấy tên lưu manh đó.
Trông Sở Bắc chẳng có vẻ mệt nhọc gì, nhưng đám kia đã bị thương nặng.
Họ bay lùi lại rồi ngã sõng soài, mãi không đứng dậy được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!