“Chậc chậc, dám động tới người của Long Hổ Môn, phen này mày có chạy đằng trời con ạ!”
Lúc này, không chỉ La Lục, mà đến đàm đàn em sau lưng hắn cũng bắt đầu vênh váo vì có chỗ dựa.
Long Tam là danh xưng đại diện cho thực lực tuyệt đối ở Tân Hải.
Một khi gã đích thân xuất mã, đừng nói là cái thằng vô danh tiểu tốt này, đến các nhân vật lớn còn phải dè chừng.
“Long Hổ Môn…”
Chu Lệ và Dương Ân lẩm bẩm cái tên này, dù không biết nó có nghĩa là gì.
Nhưng ngay sau đó, hai mẹ con họ đã giật bắn mình.
Giờ họ chỉ muốn tìm khe hở nào để chui xuống, vì sợ Long Tam nghe thấy câu nói vừa rồi của họ.
Chu Cầm và Lạc Tuyết nhăn mặt với vẻ đầy lo lắng.
“Sở Bắc, hay mình về đi!”
Lạc Tuyết lo Sở Bắc lại rước thêm phiền phức vào người, không dưng lại đắc tội với Long Hổ Môn vì đám người cặn bã này, thật sự là không đáng.
“Yên tâm, có anh ở đây rồi!”
Sở Bắc lắc đầu an ủi với giọng điệu rất tự tin.
“Nhưng…”
“Định chuồn à? Ha ha, không có mùa xuân ấy đâu!”
Lạc Tuyết định khuyên nhủ thêm, nhưng La Lục đã cười lạnh ngắt lời.
“Thằng kia, trước khi anh Long tới thì mày hãy biết điều ngồi yên đấy. Vì dù mày có chạy tới chân trời góc bể thì Long Hổ Môn vẫn sẽ tìm ra thôi”.
“Còn em…”
La Lục nhìn sang Lạc Tuyết rồi liếm môi, ánh mắt rực lửa.
“Còn em thì chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ chờ anh đi, anh sẽ dành trọn đêm nay cho em, ha ha…”
Bụp!
La Lục ngửa cổ cười đắc ý.
Nhưng hắn mới cười được mấy tiếng thì chợt hoa mắt chóng mặt vì đau nhói.
Một tiếng động vang lên, hắn đã bay ngược ra sau.
Người hắn va vào bàn ăn, làm đồ ăn thức uống bắn hết lên người, trông rất nhếch nhác.
“Còn dám nói xằng bậy thêm một câu nữa, tôi sẽ cắt lưỡi anh”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!