Dứt lời, anh chống gậy trúc rời đi.
Tống Sơn như được đại xá, cung kính đưa mắt tiễn Sở Bắc về.
Chờ Sở Bắc đi rồi, ông ấy mới quay sang nhìn Tống Y Nhiên.
“Đúng là bố chiều con quá rồi, con có biết mình đã gây tổn thất bao nhiêu tiền không?”
Tống Y Nhiên vẫn còn chưa hoàn hồn nên không dám cãi dù chỉ một câu.
Nghe Tống Sơn trách mắng, cô ta cúi đầu xuống cắn môi dưới mà không nói gì.
Tống Sơn thấy thế thì cũng bớt giận phần nào, sau đó hừ lạnh một tiếng.
“Con tiếp tục thử việc ở bộ phận tiêu thụ đi, khi nào đạt yêu cầu của bố thì mới được làm việc khác”.
Nói rồi, ông ấy còn nhắc nhở thêm một câu nữa: “Nếu con còn gây ra chuyện giống hôm nay nữa thì đừng trách bố là ác!”
Dứt lời, Tống Sơn quay đi, chỉ còn lại một mình Tống Y Nhiên thẫn thờ ở lại.
Sau khi rời khỏi cửa hàng xe hơi, Sở Bắc bắt xe rồi đến cửa hàng của Lạc Tuyết.
Khi anh tới thì Lạc Tuyết đang bận rộn sắp xếp đồ.
Sở Bắc có thể cảm nhận được hàng hoá mà Lạc Tuyết nhập đều là đồ chơi.
Có lẽ vì quá tập trung nên khi Sở Bắc đến gần rồi thì Lạc Tuyết mới phát hiện ra anh.
“Sao anh lại đến đây?”
Lạc Tuyết nhìn Sở Bắc rồi hiếu kỳ hỏi.
Sở Bắc mỉm cười rồi đáp: “Anh đến cửa hàng xem có gì cần giúp không!”
Lạc Tuyết khẽ lắc đầu.
“Toàn đồ chơi thôi mà, hôm nay hàng cũng không nhiều, một mình em làm được”.
Sở Bắc trầm mặc một lát rồi hỏi: “Bà xã, sao em toàn nhập đồ chơi thế, em định mở cửa hàng bán đồ chơi à?”
Lạc Tuyết gật đầu, trong ánh mắt loé lên tia hào hứng.
“Ừm, mở một cửa hàng đồ chơi là ước mơ hồi nhỏ của em, cuối cùng thì em cũng thực hiện được rồi”.
Nói đến đây, Lạc Tuyết mỉm cười.
“Hơn nữa, em tin là Vũ Tâm cũng sẽ rất thích”.
Khi nhắc tới con gái, ánh mắt Lạc Tuyết ngập tràn hạnh phúc.
Sở Bắc cũng mỉm cười.
Thật ra Lạc Tuyết muốn mở cửa hàng gì anh cũng không quan tâm, anh cũng không mong cửa hàng này có thể kiếm được nhiều tiền.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!