“Tôi làm thuê thôi, có gì đáng nói đâu!”
Lạc Tuyết nghệt mặt ra với vẻ quái lạ, song không nói gì.
Nghe thấy thế, Chu Bân tỏ rõ vẻ coi thường.
“Đàn ông cần có sự nghiệp riêng, chứ đi làm thuê thì kiếm được mấy đồng, về lâu về dài là không ổn”.
Nói rồi, anh ta lại tỏ vẻ tiếc nuối nhìn Sở Bắc.
“Tiếc là anh Sở đây lại bị mù, không thì có thể đến công ty của bố tôi làm việc, bố tôi đang thiếu tài xế”.
Lúc nhắc đến chữ mù, Chu Bân còn cố ý nhấn mạnh.
Sở Bắc mỉm cười hờ hững, không nói gì.
Còn Tô Uyển thì sầm mặt lại khi nghe Chu Bân nói vậy.
“Chu Bân, nếu anh còn nói chuyện kiểu khích bác nữa thì biến đi, chúng tôi đến ăn cơm, chứ không phải đến xem anh khoe khoang”.
Chu Bân nghe vậy thì lập tức nghiêm chỉnh rồi cười nói: “Anh nói thật mà, nếu không nhờ anh thì chúng ta phải ngồi ngoài kia rồi đấy”.
Tô Uyển càng tức giận hơn: “Ngồi bên ngoài thì có làm sao, phòng riêng này thối chết đi được ấy”.
“Làm gì có, anh thấy thơm mà, Tiểu Uyển, hay em ngửi nhầm rồi?”
Chu Bân cau mày, sau đó ra sức hít lấy hít để rồi tỏ vẻ khó hiểu.
Thấy thế, Tô Uyển chán không buồn nói gì nữa.
“Thôi bỏ đi, gọi món ăn cơm thôi”.
Tô Uyển lên tiếng rồi cầm thực đơn lên xem.
Song, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, Chu Bân vẫn không biết điều mà huênh hoang tiếp.
“Haizz, nghĩ cũng đúng thật nhỉ, bỏ cả đống tiền ra để mua Bentley làm gì chứ? Vào lúc quan trọng nhất, vẫn phải bám vào anh đây thôi”.
Nói rồi, anh ta liếc mắt về phía Sở Bắc.
Nhưng khi nhìn thấy cặp kính râm của Sở Bắc thì Chu Bân mới nhớ ra là Sở Bắc bị mù.
Vì thế anh ta hậm hực nhìn sang Tô Uyển và Lạc Tuyết.
Nhưng Tô Uyển và Lạc Tuyết chỉ chăm chú xem thực đơn, chứ chẳng hề ngó ngàng gì đến anh ta.
Thấy vậy, Chu Bân lập tức trở nên lúng túng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!