Nghe thấy thế, Chu Bân chỉ muốn bật khóc.
Nếu anh ta mà biết thân phận của người đàn ông này từ trước thì sẽ không bao giờ dám ra vẻ trước mặt ông ta.
Bây giờ, dù đối mặt với sự chèn ép này, nhưng Chu Bân không hề có một chút ý định phản kháng nào.
“Tôi, tôi sai rồi, xin ông tha cho tôi lần này”.
Thấy người đàn ông vẫn không cho mình đi, Chu Bân đành cắn răng cầu xin.
Nhưng ông ta lại nở một nụ cười khinh miệt.
“Hừ, mày xin lỗi mà có thái độ như thế à? Chẳng có chút thành ý nào cả, nếu tao mà tha cho mày ngay thì lại thành ra dễ dãi à?”
Nghe thấy thế, mặt Chu Bân lập tức tái mét.
Anh ta mím môi rồi hỏi: “Thế tôi phải làm sao ạ?”
Người đàn ông trung niên cười lạnh rồi nói: “Quỳ xuống dập đầu xin lỗi”.
Quỳ?
Chu Bân run sợ khi nghe thấy yêu cầu của ông ta.
Anh ta không ngờ người đàn ông này lại đưa ra yêu cầu quá quắt như vậy.
Nhất thời, anh ta cảm thấy hơi do dự.
Dẫu sao anh ta cũng là cậu chủ của nhà họ Chu, sao có thể quỳ trước mặt người khác?
Nhưng câu nói ngay sau đó của người đàn ông đã khiến Chu Bân sợ đến mức quỳ xuống ngay.
“Nếu trong vòng mười giây mà mày không làm theo yêu cầu của tao thì nhà mày cứ chờ bay màu ở Tân Hải đi”.
Chu Bân biến sắc mặt rồi quỳ ngay xuống.
Anh ta biết với thân phận của người đàn ông này thì ông ta thừa sức làm được điều đó.
Bắc Dã là tập đoàn mạnh nhất ở Tân Hải hiện giờ, hơn nữa tập đoàn này không chỉ mạnh ở đây, mà còn khắp cả nước, thực lực của họ có số có má ở đất nước này rồi.
Dù nhà Chu Bân cũng thành lập một công ty, nhưng so với tập đoàn trên thì chẳng khác nào trẻ con với người lớn.
“Còn ba giây nữa”.
Khi nghe thấy thế, Chu Bân không chút do dự mà quỳ xuống ngay.
“Tôi sai rồi, xin ông tha cho tôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!