Chu Bân nổi cơn tam bành, anh ta tái mặt chỉ tay vào Sở Bắc, nhưng mãi không thốt lên được tiếng nào.
Tô Uyển thấy thế thì cau mày nói: “Đúng rồi Chu Bân, anh Sở đã giúp anh hai lần rồi đấy, anh nên cảm ơn người ta, chứ đừng xử sự như thế”.
Cứu hai lần ư?
Chu Bân chột dạ rồi có vẻ lúng túng.
“Thế nào là cứu hai lần? Tiểu Uyển, em nói thế là ý gì?”
Tô Uyển cau mày nói: “Anh muốn tôi phải nói hẳn ra à? Nếu anh vẫn còn giả ngu thì để tôi gõ cho anh tỉnh nhé!”
Nói đến đây, Tô Uyển lừ mắt nhìn anh ta với vẻ khinh bỉ rồi thờ ơ nói: “Trước đó, khi anh ra ngoài gây chuyện, nhân viên phục vụ đã vào thông báo cho chúng tôi là anh đang bị một người tên là Lưu Phong ép quỳ xuống dập đầu xin lỗi, có chuyện này không?”
Tô Uyển không hề muốn vạch mặt Chu Bân, nhưng hành động vừa rồi của anh khiến cô ấy không thể nhịn được nữa.
Sở Bắc đã hai lần liên tiếp cứu Chu Bân, anh ta chẳng những không cảm ơn, mà còn định lấy oán báo ân, đúng là cái loại không biết điều đáng ghét.
Nghe thấy thế, mặt Chu Bân lập tức đỏ bừng.
Sự ngượng ngùng hiện rõ trên mặt anh ta.
Một lát sau, anh ta chợt gào ầm lên rồi căm phẫn nhìn Sở Bắc: “Tất cả là tại mày, không vì anh thì tao đâu nhục nhã như thế”.
Tô Uyển lập tức câm nín.
“Chu Bân, tự anh gây ra chuyện chứ liên quan gì đến anh Sở?”
Chu Bân càng điên tiết hơn, anh ta trợn mắt lườm Sở Bắc rồi nói: “Mày cứ chờ đấy, chuyện hôm nay chưa xong đâu”.
Dứt lời, anh ta đứng dậy bỏ đi luôn.
Lúc ra đến cửa, anh ta dùng sức đạp thật mạnh vào cánh cửa kêu uỳnh một tiếng.
“Chu Bân này đúng là hiếm có khó tìm!”
Thấy cuối cùng Chu Bân đã bỏ đi, Tô Uyển thở phào một hơi.
Sau đó, cô ấy nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết rồi tỏ vẻ áy náy.
“Tiểu Tuyết, anh Sở, thật lòng xin lỗi hai người, bảo mời hai vợ chồng đi ăn mà kết quả lại thành ra thế này”.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết vội vàng lắc đầu rồi bước tới kéo lấy tay của Tô Uyển.
“Tiểu Uyển, cậu đừng nói thế, bọn mình mà còn cần khách sáo thế sao?”
Tô Uyển thở dài thườn thượt.
“Nhưng…”
Cô ấy vừa định nói tiếp thì Lạc Tuyết đã giành trước.
“Được rồi! Không nhưng nhiếc gì nữa, sau này cậu đừng nói như thế nữa, không là tớ giận thật đấy!”
Tô Uyển gật đầu rồi nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Vậy chúng ta ăn thôi”.
Lạc Tuyết gật đầu rồi ngồi xuống với Sở Bắc, ba người bắt đầu vui vẻ dùng bữa.
Trong lúc ăn, nhớ tới bí mật của Sở Bắc, Tô Uyển ra sức hỏi dò.