Dương Ân là một người có lòng tham không đáy, dù Sở Bắc có trả giúp cậu ta 180 nghìn để thanh toán bữa ăn, thì cậu ta cũng sẽ không biết ơn anh chút nào.
Hơn nữa, có thể cậu ta vừa không biết ơn anh, mà còn quay đầu cắn ngược lại anh cũng là.
Loại người như Dương Ân cần phải được dạy cho một bài học nhớ đời thì mới yên thân được.
Một lát sau, Lạc Tuyết mới định thần lại, cô thoáng do dự rồi nói: “Em thấy hơi lo, anh không giúp cậu ấy thì kiểu gì cậu ấy cũng đi nói xấu và mách tội của anh với mẹ em đấy”.
Sở Bắc chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Không sao, cậu ta muốn mách ai thì mách, dẫu sao cũng không ảnh hưởng gì đến anh cả”.
Anh đường đường là một chiến thần mà phải sợ loại người đê hèn ấy sao!
Với anh mà nói thì chút thủ đoạn của Dương Ân chỉ như trò trẻ thôi, gần như không có một chút uy hiếp nào cả.
Nghe thấy thế, Lạc Tuyết vẫn thấy hơi lo lắng.
“Hay mình về nhà đã nhé?”
Dù Lạc Tuyết vẫn chưa làm xong việc, nhưng hiện giờ cô không còn tâm trạng để làm gì khác nữa.
Song, Sở Bắc lại mỉm cười lắc đầu.
“Em đừng lo, không có chuyện gì đâu. Bây giờ vẫn còn sớm, mà ở đây lại còn nhiều việc, mình cứ làm thêm một lúc nữa rồi về”.
Lạc Tuyết đắn đo một chút rồi gật đầu.
“Thế cũng được!”
Tại một câu lạc bộ tư nhân trên phố Hán Đường.
Ngô Lương run rẩy đến đây, sau đó được một người thanh niên cao gầy đeo kính râm dẫn vào trong một phòng bao sang trọng.
Lúc này, đang có một người đàn ông trông rất oai nghiêm đang ngồi trên chiếc ghế sofa ở giữa phòng.
Gã cầm một con dao trong tay, sau đó xoay tròn, con dao xoay tít khiến ai nhìn cũng phải thấy hoa mắt.
Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra, người đàn ông đeo kính râm đã dẫn Ngô Lương đi vào.
“Anh Long, Ngô Lương đến rồi ạ!”
Người đàn ông đeo kính lễ phép cúi chào người thanh niên đang ngồi trên sofa.
Người thanh niên ấy gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!