Trong phòng sách rộng lớn chỉ thấy một ông lão tuổi gần sáu mươi, tóc hoa râm nhưng tinh thần vẫn rất tốt, trên thân mặc áo dài màu xám đường may cổ xưa.
Ông ta hỏi rồi thì tay hơi nhúc nhích nhưng không ngẩng đầu lên.
Quản gia Chung cúi đầu: “Ông cụ, La Vạn Sơn có việc muốn gặp”.
“La Vạn Sơn? Ông ta đến làm gì?”
Mạc Thư Vân hơi ngạc nhiên, giọng nói uy nghiêm gây áp lực cho quản gia Chung.
“Thôi vậy, bảo ông ta vào đi”.
“Vâng!”
Quản gia đáp, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, La Vạn Sơn cũng không ngẩng đầu lên dù chỉ một lần.
“Ông Mạc, cầu xin ông cứu tôi với, nếu không nhà họ La sẽ không còn tồn tại nữa”.
Không lâu sau La Vạn Sơn đẩy cửa bước vào.
Bày ra bộ dạng khổ sở cầu xin như trời sắp sụp đến nơi.
Nhưng Mạc Thư Vân dường như không nghe thấy điều này, vẻ mặt vẫn như cũ nhưng động tác đã dừng.
Ông ta thì từ tốn nhưng La Vạn Sơn lại sốt ruột lo lắng không chờ nổi nữa.
Chỉ sợ trễ một phút thôi, nhà họ La sẽ bị Sở Bắc phá nát.
Nhưng Mạc Thư Vân không nói gì, ông ta cũng không còn cách nào khác chỉ đành ngoan ngoãn đợi.
“Nói đi, chuyện gì mà khiến ông La thành bộ dạng này?”
Một lúc sau, Mạc Thư Vân mới dừng bút khẽ hỏi.
Nhưng ánh mắt ông ta vẫn nhìn đến trang giấy trước mặt, rất hài lòng với tác phẩm của mình.
“Vâng vâng…”
La Vạn Sơn thở phào, nói rõ ân oán với Sở Bắc.
“Ông Mạc, lần này ông phải giúp tôi, nếu không nhà họ La tôi sẽ bị Sở Bắc đó phá hủy mất”.
La Vạn Sơn nước mắt nước mũi nhèm nhem, nhìn thời gian từng phút trôi qua, trong lòng đã gấp sắp chết mất.
“Nhà họ Lạc kia? Tôi nhớ chỉ là một gia tộc nhỏ hạng ba thôi mà”.
Mạc Thư Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc như chim ưng, chỉ một ánh mắt đã khiến La Vạn Sơn rùng mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!