“Đồ ăn đã dọn sẵn trên bàn, con tự hâm nóng đi.”
“Ngày mai nhớ thức đúng giờ để kiểm tra thức tỉnh, đêm nay đừng thức khuya quá.”
Một người đàn ông trung niên mặc một bộ đồ vest có chút cũ kỹ nhưng vẫn rất sạch sẽ, trong miệng ngậm một bông hồng, nhìn vào gương chỉnh sửa mái tóc.
Tuy người này đến tuổi trung niên, nhưng giá trị nhan sắc không hề giảm, ngược lại còn tỏa ra một loại cảm giác thành thục quyến rũ, đặc biệt là khóe miệng khi tươi cười có chút phóng đãng không thể che dấu, rất dễ làm các cô dì lớn tuổi sa vào.
Dư Hoài Cẩn ngồi ở trước bàn cơm, nhìn có vẻ không mấy tập trung, chỉ đáp hai tiếng cho có lệ.
Sau khi chuẩn bị xong, người đàn ông trung niên lấy ra một lọ nước hoa nhỏ, phun lên không trung, để mùi hương bao phủ toàn thân.
“Nếu không có chuyện gì nữa, thì cha đi hẹn hò đây!”
“Chúc con may mắn trong cuộc kiểm tra ngày mai!”
Nói xong, người đàn ông trung niên ngân nga một khúc ca trong miệng, đi khỏi nhà.
Người đàn ông trung niên đi rồi, Dư Hoài Cẩn lấy di động ra, bấm một dãy số gọi đi.
“Xin chào, là đồng chí cảnh sát phải không?”
“Tôi muốn báo án.”
“Vào khoảng 8 giờ đêm nay, tại khách sạn Sophie, có thể một vụ mua bán dâm sẽ xảy ra trong phòng 302.”
“Đúng vậy, tôi xác nhận, tôi đã nhìn thấy thẻ phòng của ông ta.”
“Tôi có mối quan hệ gì với người đó sao?”
Dư Sinh trầm mặc hai giây: “Ông ta là cha của tôi.”
“Không có chuyện gì, vì dân phục phục, nghĩa bất dung từ.”
“Được, đồng chí cảnh sát tạm biệt.”
Cúp điện thoại, hồn của Dư Sinh tiếp tục hồn du thiên ngoại.
Tên của anh là Dư Hoài Cẩn, người vừa mới rời đi là cha của anh, Dư Tam Thủy.
Chẳng qua từ cha này trong trí nhớ của anh khá mơ hồ.
Từ nhỏ anh đã sống ở Tội Thành, bản thân mình còn có một người cha, thì anh cũng chỉ mới biết vài tháng nay thôi.
Tội Thành quá hắc ám.
Không có quy tắc, cũng không có pháp luật, đừng nói gì đến cái gọi công bằng.
Vì sống sót, không từ thủ đoạn.
Cho đến khi bản thân giành được suất quý giá kia, ra khỏi Tội Thành.
Ngày mai, chính là nghi thức thức tỉnh của người đủ mười tám tuổi.
Nhưng mà...
Bản thân anh có thể ấp được trứng có mấy văn đây?
Bức tranh này đã xuất hiện trong đầu anh từ khi còn rất nhỏ, nó giống như vật chết, nhưng sau khi thức tỉnh, có khi nào sẽ phát sinh dị biến hay không.
Điều này khiến cho Dư Hoài Cẩn suy nghĩ nhiều hơn.
Trời cũng dần tối đi.
Dư Hoài Cẩn ngồi trước bàn ăn, nghiêm túc ăn cơm, nhai kỹ nuốt chậm, tuy rằng những món ăn này rất bình thường, nhưng trong mắt của Dư Hoài Cẩn đây là những món ăn vô cùng quý giá.
Dư Tam Thủy?
Dư Hoài Cẩn nhìn thời gian, đã hơn 9 giờ tối.
Đồng chí ở Cảnh Vệ Ti đã thất thủ sao?
“Nói.”
Dư Hoài Cẩn nhận điện thoại, có chút lười biếng nói.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, giọng nói của Dư Tam Thủy vô cùng chán nản: “Không biết tên khốn nào báo cảnh sát tố giác cha! Cha đang ở Cảnh Vệ Ti, bọn họ luôn nói cha mua dâm.”
“Chuyện này là hai bên đều tình nguyện, sao có thể kêu là mua dâm được?”
“Mau đem tiền đến chuộc cha đi, nếu không trong mấy ngày tới cha không thể ra ngoài được!”
Dư Hoài Cẩn vô cùng bình tĩnh nói: “Con không có tiền.”
“Cha biết con không có, con đến phòng ngủ của cha, dưới gầm giường có một cái hộp.”
“Trong hộp có một chìa khóa.”
“Ra cửa rẽ trái, chiếc chìa khóa này có thể mở được cửa sau nhà góa phụ Vương đó.”
“Sau cánh cửa có một thùng đồ ăn, tiền ở trong đó.”
“Nhưng mà nhớ lúc mở cửa cẩn thận một chút, nhà bà ấy có nuôi một con có rất hung dữ!”
Tình tiết này, quá rung động lòng người.
Khó có dịp nào ép Dư Tam Thủy nói ra hết toàn bộ như thế.
“Được rồi.”
Dư Hoài Cẩn cúp máy điện thoại, làm theo những gì Dư Tam Thủy nói, quả nhiên dưới thùng đồ ăn có một chồng giấy đỏ tươi.
Chắc khoảng hai ngàn.
Mặt anh không cảm xúc lấy hết số tiền đó, quay trở về nhà mình, rửa chén, quét rác, gấp gọn giường ngủ.
Lại một lát sau.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, là Cảnh Vệ Ti.
Dư Hoài Cẩn nhận điện thoại.
“Đúng vậy, tôi là người nhà của Dư Tam Thủy.”
“Không chuộc.”
“Tôi nghĩ các anh nên sớm thanh lọc nếp sống không lành mạnh này mới có thể tinh lọc được xã hội.”
“Cho nên làm phiền các anh tiến hành các phương pháp cải tạo nặng nhất đối với ông ta.”
“Ừm không có gì đâu, thời gian không là vấn đề.”
“Chỉ cần có thể biến ông ta thành một người có ích cho xã hội, những chuyện này là nên làm.”
Dư Hoài Cẩn vừa nói vẻ mặt lại dần nghiêm túc hơn: “Phú cường, minh chủ, văn minh, hài hòa, công chính, pháp chế, yêu nước, tận tâm, trung thực, thân thiện! Đây mới là tinh thần mà Mặc Các luôn muốn phát huy!”
“Ngay cả khi là người bình thường, chúng tôi luôn sẵn sàng làm theo.”
Nói xong, Dư Hoài Cẩn cúp điện thoại, ngã lên trên giường, trong bóng đêm mà ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ.
Một bức tranh cổ đang dần được mở ra, hình như trên trang giấy mơ hồ vẽ ra thứ gì đó, nhưng lại rất mơ hồ không nhìn rõ.
Một tia sáng chiếu sáng qua khe cửa sổ, bao trùm lại Dư Hoài Cẩn.
……
Sáng sớm.
Dư Hoài Cẩn mở mắt tỉnh dậy, đi rửa mặt và chuẩn bị ăn sáng.
Sau khi làm xong hết mọi chuyện, anh vác cặp lên vai, ra cửa đi học.
Đối với anh mà nói từ nhỏ lớn lên ở Tội Thành, đi học là một chuyện thật mới lạ.
Ban đầu anh cũng mong chờ được bước vào trường, chỉ là sau khi làm quen được các bạn trong lớp, anh lại cảm thấy trường học cũng chỉ có thế thôi.
Có chút ấu trĩ.
Một đám nhóc chưa từng thấy qua máu tươi, mỗi ngày khát khao sau này chính mình có thể đại sát tứ phương, luôn hướng về các gọi là vô địch, giữ hòa bình cho thế giới.
Cổng trường.
Lúc này rất nhiều phụ huynh hào hứng đưa con mình đến trường.
Nghi thức thức tỉnh mỗi năm một lần, có thể nói là quyết định vận mệnh của của mọi người.
Nếu thiên phú không đủ, cả đời này nếu không gặp được kỳ ngộ, thì cũng chỉ có thể trở thành tầng lớp làm công ăn lương bình thường mà thôi.
Nếu có may mắn và có mối quan hệ, có thể vào Cảnh Vệ Ti, có lẽ cuộc sống sẽ an ổn hơn đôi chút.
Trong lúc đó anh cũng gặp được vài người bạn học, chẳng qua cũng không có chào hỏi, những người đó cũng theo bản năng lơ luôn Dư Hoài Cẩn.
Phòng học.
Chủ nhiệm lớp đứng ở trên bục giảng, vẻ mặt lạnh lùng.
Lưu Thanh Phong, một cựu chiến binh từ tuyền tuyến trở về, nghe nói trước kia chiến đấu ở Trấn Yêu Quan, chẳng qua sau này ngón út của bàn tay phải bị yêu thú cắn đứt, không thể cầm kiếm được nữa, nên ông ấy mới đi đến một thành phố nhỏ hẻo lánh này làm giáo viên.
Ngày thường luôn thể hiện thái độ lạnh lùng, dùng phương thức của quân đội huẩn luyện bọn họ, làm cho bọn họ than khổ không thôi, sau lưng kêu ông ấy là Lưu điên.
“Một giờ sau, kiểm tra thức tỉnh sẽ được bắt đầu!”
“Có lẽ bây giờ các em đang mơ ước đến khi được thức tỉnh, các em sẽ có thiên phú cao, tu luyện nhanh, giết yêu thú, bảo vệ thành phố, nhận được sự ngưỡng mộ của vạn người.”
“Nhưng mà để được như thế thì có được mấy người chứ?”
“Tắm máu giết địch, giúp nhân tộc hưng thịnh, đây là điều khiến người khác ngưỡng mộ nhất.”
“Nhưng ở hậu phương phục vụ nhân dân thì có gì khác biệt?!”
“Cho nên tất cả phải bình tĩnh!”
“Ở một giờ cuối cùng này phải tự điều chỉnh cảm xúc của mình đi.”
Giọng nói lạnh băng của Lưu Thanh Phong vừa nói xong, phòng học đã yên tĩnh lại.
Bất quá không có người phản bác.
Bởi vì bọn họ biết, điều Lưu Thanh Phong nói đều là sự thật.
“Vì nhân dân phục vụ...”
“Hay là người được nhân dân phục vụ...”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!