Lưu Thanh Phong ngẩn ra một chút, nhìn về phía người nói chuyện.
Thì phát hiện người nói là Dư Hoài Cẩn thì khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Trong mắt ông ấy đứa trẻ này rất ưu tú, chưa bao giờ oán trách ông ấy huấn luyện bọn họ mệt mỏi ra sao.
Hơn nữa anh còn rất dẻo dai.
Nhưng tính tình có chút kỳ lạ, tuy rằng ngày thường nhìn thì trông rất hiền hòa, nhưng nội tâm lại giống như một con nhím, rất khó xâm nhập vào nội tâm, và luôn có tính cảnh giác với mọi người xung quanh.
Nhưng thật ra những chuyện này cũng rất tốt, điều duy nhất khiến ông ấy đau đầu chính là...
Cách Dư Hoài Cẩn nói chuyện.
Cũng không thể nói là độc, nhưng thỉnh thoảng anh lại nói một câu, sẽ chọc trúng chỗ đau của tất cả mọi người.
“Được rồi nhanh nghỉ ngơi một chút đi.”
“Thả lỏng tinh thần, không cần suy nghĩ lung tung đâu.”
Lưu Thanh Phong thuần thục chuyển đề tài.
Nhưng đã gần đến lúc kiểm tra mà bản thân chờ đợi suốt mười tám năm, làm gì có ai có thể bình tĩnh nổi.
Ngay cả Dư Hoài Cẩn cũng đưa ánh mắt ra nhìn cửa sổ, trong mắt mang theo một chút chờ mong.
Cuối cùng ...
Loa phát thông báo tất cả học sinh cuối cấp ba tập hợp tại phòng thức tỉnh.
Tổng có ba dụng cụ tinh vi được đặt riêng biệt trong ba phòng thức tỉnh.
Có các giáo viên đứng bên cạnh các dụng cụ.
Ở bên ngoài các học sinh xếp thành ba hàng dài, chờ đợi nghi thức thức tỉnh thuộc về mình.
Ở cách đó không xa hiệu trưởng đang đứng trên đài cao quan sát tình hình không khỏi có chút cảm thán: “Mỗi lần chứng kiến đám trẻ này thức tỉnh, tôi đều cảm thấy thật cảm động. Thời gian trôi thật mau, chớp mắt đã đến đời thứ năm rồi, nhớ năm đó, lúc chúng ta ở Trấn Yêu Quan tắm máu chiến đấu rất hăng hái...”
“Hiệu trưởng, thầy cũng là đời thứ năm.”
Một người phụ nữ trung niên mang mắt kính, trên người mặc bộ đồ vest phẳng phiêu không có một nếp gấp, vô cùng nghiêm chỉnh sửa lời.
Bất ngờ bị nhắc nhở, làm hiệu trưởng đang ở biểu đạt cảm xúc cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Chỉ là không có hứng thú nói nữa.
……
“Lớp 6, Lưu Vũ Hiên, trứng bốn văn.”
Một thanh niên thoạt nhìn có chút gầy yếu đứng bên cạnh dụng cụ, phía sau hiện lên một hư ảnh.
Là một quả trứng màu đen.
Trên trứng hiện lên bốn hoa văn màu vàng hơi tản ra ánh sáng.
Thiếu niên hiển nhiên có chút kích động!
Loại thành phố nhỏ này, cư dân ít, nhân tài cũng sẽ thiếu.
Có thể có bốn văn, đã là chuyện không dễ dàng.
Ít nhất...Nếu gặp vận may, có thể vào Cảnh Vệ Ti, trở thành một cảnh vệ, nếu không làm gì đi bắt gái mại dâm và sống an ổn đến hết đời.
Sau khi linh khí được hồi phục.
Yêu thú nhận được cường hóa cực lớn, nhưng Nhân tộc cũng thức tỉnh dị năng.
Ban đầu khi thức tỉnh, phía sau sẽ xuất hiện một quả trứng, hoa văn trên trứng sẽ phản ánh tư chất của một người.
Phân biệt từ nhất đến cửu văn.
Giai đoạn này được xưng là thực tập sinh.
Bản thân sẽ không có năng lực gì, nhưng tố chất thân thể sẽ được cường hóa ở một mức độ nhất định.
Hấp thu năng lượng của nguyên tinh của yêu thú, vài tháng sau quả trứng sẽ nở ra.
Nở ra một món vũ khí, đồng thời đây cũng quyết định con đường phát triển về sau.
Tỷ như, hổ thì đi theo con đường sức mạnh. Kiếm dài thuộc hệ tấn công. Hoa hướng dương, thuộc hệ trị liệu.
Tóm lại vô cùng đa dạng.
Trong quả trứng chỉ có thứ gì mà bạn không thể nghĩ ra, chứ không có thứ gì mà nó không thể ấp ra thôi.
Các học sinh đang theo trật tự kiểm tra trước dụng cụ đo, có người khóc, có người cười.
Hiển nhiên...
Đại đa số kết quả của mọi người đều không giống như mong muốn.
“Tôi cảm thấy tôi có thể thức tỉnh được trứng cửu văn.”
“Đến lúc đó có thể nở ra một con phượng hoàng, một trong tứ đại thần thú, cưỡi nó ngao du khắp nơi, nhất định sẽ rất đẹp trai.”
Người đang nói đứng trước Dư Hoài Sinh, vẻ mặt vô cùng chờ mong, hưng phấn nói.
“Đúng đúng, tôi cảm thấy trứng của tôi có thể nở ra một trong tứ đại thần thú, đến lúc đó chúng ta thành lập một đội thần thú săn yêu đi!”
Hai người rõ ràng chìm trong ước mơ hảo huyền.
Chỉ là...
Dư Hoài Cẩn tốt bụng phổ cập khoa học: “Trong tứ đại thần thú, có con tên là Huyền Vũ. Thường được gọi là rùa...”
...
Hai người đang chìm trong ước mơ cứng cả người.
“Xem như có thể nở ra phượng hoàng đi, nhưng để cưỡi trên người nó, chỗ đó của các cậu không sợ bị thiêu hay sao...”
“Đội thần quy vô điểu?”
Dư Hoài Cẩn ra vẻ như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
Đòn chí mạng thứ hai.
Hai người này dường như không còn muốn nói chuyện nữa.
Rất nhanh đến phiên hai người bọn họ tiến hành kiểm tra tư chất.
Bọn họ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về phía trước, còn không quên quay đầu nhìn Vương Diệp với vẻ tự hào.
Giống như trong giây tiếp theo bọn họ sẻ thức tỉnh được trứng cửu văn, trở thành tồn tại đỉnh cao của thế giới này.
...
“Trương Tam, trứng nhị văn.”
“Lý Tứ, trứng nhị văn.”
Các giáo viên đứng bên cạnh dụng cụ kiểm tra dùng giọng nói lạnh lẽo như băng đưa bọn họ trở về hiện thực.
Bọn họ buồn bã xoay người rời đi, không còn sinh ra ảo tưởng đối với tương lai nữa.
Rốt cuộc...
“Dư Hoài Cẩn!”
Nghe được tên của mình, Vương Diệp thở hắt ra, khống chế cảm xúc đang dao động của chính mình, đi về phía phòng thức tỉnh.
Cho đến khi phát ra một tiếng kêu...
‘tích —— tích!’
Đèn đỏ của cửa kiểm tra an ninh nhấp nháy reo lên, ở nơi này trống trải càng thêm chói tai.
“Dư Hoài Cẩn mang kim loại theo bên người sao?”
Lưu Thanh Phong nhìn thấy nhíu mày từ xa đi đến, nhìn Dư Hoài Cẩn hỏi.
“Có mang theo.”
Dư Hoài Cẩn rất tự nhiên thừa nhận nói: “Khi em ra cửa luôn mang theo vũ khí để phòng thân.”
Vũ khí... Phòng thân?
Các học sinh phía sau có chút mơ hồ nhìn nhau.
Con người sống ở trong thành phố cũng tương đối an toàn, ít nhất những người bình thường như bọn họ ra cửa cũng không cần phải mang vũ khí.
Vì nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
“Lấy ra đây, dụng cụ thức tỉnh rất đắt tiền những vật dụng kim loại sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra.”
Lưu Thanh Phong nhìn chằm chằm vào đứa học trò này của mình, giải thích một câu.
Dư Hoài Cẩn gật gật đầu, sau đó...
Hai cánh tay trái phải, bao gồm cả dao găm buộc vào cẳng chân.
Trong túi áo khoác có đinh thép.
Được giấu ở phía ngoài áo khoát, chỉ cần ném là nó tự bắn ra.
Từng vật dụng được Dư Hoài Cẩn lấy ra đặt ở trên bàn.
Mọi người xung quanh chỉ biết im lặng.
Này...
Vẫn là người sao?
Làm xong một loạt động tác, Dư Hoài Cẩn một lần nữa bước vào cửa.
‘tích —— tích!’
Tiếng vang lại lần nữa vang lên.
Ánh mắt mọi người lại một lần dừng nhìn trên người Dư Hoài Cẩn.
Mọi người đều là học sinh, cho dù là đang ở thời đại này, ít nhiều gì cũng là người có kinh nghiệm, nhưng họ chỉ đang mười bảy mười tám tuổi, thì có mấy người trang bị nhiều vũ khí như thế khi đi ra ngoài đâu.
“Còn có cái gì sao?”
Lưu Thanh Phong nhíu mày hỏi.
Dư Hoài Cẩn trầm ngâm hai giây: “Có lẽ... Là ý chí sắt đá của em?”
Mọi người:???
Sắc mặt của Lưu Thanh Phong ngày càng trầm hơn, liếc nhìn Dư Hoài Cẩn một cái, có chút vô lực nói: “Tiếp tục lấy!!!”
“Vâng.”
Dư Hoài Cẩn gật gật đầu, có chút do dự, cuối cùng vẫn cởi áo khoát ra, luồng vào phía sau lưng áo sơmi của mình mân mê một hồi, gở ra một cái nỏ nhỏ tinh xảo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!