Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

chapter 4 Tôi có thể làm phiền bạn tự tử được không === 

Dư Hoài Cẩn hơi mệt mỏi về đến nhà, ngồi trên sô pha, vẻ mặt suy tư. 

Trong lòng anh mơ hồ có một suy đoán, nhưng suy đoán này thực sự quá khó tin, cho nên nhất thời anh không dám xác nhận. 

Nếu gậy Long Vân tượng trưng cho vật thể được anh ấp nở sau khi thức tỉnh mà trong bức tranh trong đầu anh vẫn còn rất nhiều thứ thì có phải anh có cơ hội thức tỉnh nhiều lần không? 

Sau khi linh khí tự khôi phục, trăm năm qua chỉ có thể điều tra được hai người thức tỉnh nhiều lần. 

Hơn nữa hai người họ đều có đặc điểm chung, vật thức tỉnh đều rất bình thường. 

Người đầu tiên ấp ra một cái liềm và một cái bàn phím. 

Người thứ hai thì là con sóc và cái kéo. 

Mặc dù chuyện thức tỉnh kép cực kỳ hiếm gặp, hơn nữa Mặc Các cũng dành rất nhiều tài nguyên bồi dưỡng, nhưng cuối cùng vẫn không có hiệu quả. 

Tiêu tốn quá nhiều tài nguyên, vật thức tỉnh lại vô dụng, hiệu quả không cao. 

Nhưng anh thì khác, gậy Long Vân nhìn rất lóa mắt, nếu suy đoán của anh là thật, con đường sau này có lẽ sẽ dễ đi hơn nhiều. 

Lúc này trời đã tối hẳn, nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, Dư Hoài Cẩn nhất thời thất thần. 

Từ trước đến nay anh luôn kiên nghị, giờ phút này lại lộ ra chút yếu đuối, sống lưng thẳng tắp cũng hơi cong xuống, dường như đang đeo gì đó trên lưng. 

Nhưng tư thế này chỉ kéo dài mấy giây, biểu cảm của Dư Hoài Cẩn đột nhiên thay đổi, anh ngừng thở, cơ thể hơi ngả về sau dựa sát vào tường, hoàn toàn ẩn mình vào bóng đêm. 

Nhờ có ánh trăng, căn phòng cũng không quá tối tăm, nhưng lại không thể thấy rõ vị trí của anh. 

Trong phòng nhất thời rơi vào sự tĩnh lặng tuyệt đối. 

Quay ngược lại vài giây trước. 

Chỗ cửa đột nhiên vang lên tiếng động rất nhỏ, tay nắm cửa nhẹ xoay, hé ra một khe hở. 

Mượn ánh trăng soi đường, một người trẻ tuổi lặng lẽ đi vào, hơn nữa còn đóng cửa lại rồi dựa sát vào tường, không hề nhúc nhích. 

Lại qua thêm nửa phút, một đội Cảnh Vệ Ti chạy qua cửa sổ, cảnh giác quan sát bốn phía, dường như đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng biến mất ở phía xa. 

Người ở cửa cuối cùng cũng thở phào một hơi, cơ thể đột nhiên thả lỏng, ngồi xuống sàn nhà, khẽ ho khan. 

Nhưng dường như cậu ta cũng không nhìn thấy Dư Hoài Cẩn, ngồi nghỉ chốc lát rồi gượng dậy, mượn ánh trăng quan sát bốn phía, sau khi phát hiện không có người mới đi tới sô pha, ngồi xuống, bắt đầu xử lý vết thương đáng sợ trước ngực. 

Vết thương này rất sâu, hẳn là vết dao, da thịt đã co lại. 

Thiếu niên hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía như đang quan sát gì đó. 

"Rượu thuốc nằm trong ô thứ hai trước mặt." 

Cùng lúc đó, giọng nói bình tĩnh của Dư Hoài Cẩn từ đằng sau vang lên. 

Cơ thể cậu ta đột nhiên cứng đờ, vừa mới chuẩn bị đứng lên thì một con dao găm đã kề ngay cổ, hơn nữa không phải kiểu thăm dò uy hiếp mà là hơi dùng sức, cứa vào da thịt. 

Lưỡi dao cứa vào nửa centimet. 

"Tốt nhất đừng cử động." 

"Con dao này cách động mạch chủ của cậu rất gần, chỉ cần hơi dùng sức thì cậu sẽ chết ngay lập tức." 

"Lau sàn rất phiền toái." 

Dư Hoài Cẩn nhíu mày, dường như nhớ đến cảnh tượng không mấy tốt đẹp nào đó. 

Thiếu niên đứng bất động, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ xin thuốc, không muốn làm ai bị thương cả." 

"À, rượu thuốc nằm trong ô thứ hai trước mặt." 

Dư Hoài Cẩn rất nghiêm túc lặp lại lần nữa. 

... 

Thiếu niên lần nữa trầm mặc, giữ nguyên tư thế hiện tại. 

Hai người lại rơi vào thế giằng co, máu từ cổ thiếu niên theo lưỡi dao nhỏ xuống sàn, trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng tí tách. 

"Vì sao không đi lấy thuốc?" 

"Vết thương của cậu rất nghiêm trọng." 

Dư Hoài Cẩn tốt bụng nhắc nhở. 

Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt thiếu niên lúc này đã dần trắng bệch, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy, nhưng do bị kề dao vào cổ nên không dám động đậy. 

Cậu ta nhìn thấy thuốc, có cả băng gạc. Cậu ta muốn đi, nhưng vấn đề là... 

Anh phải cất dao đi trước đã. 

"Tôi cảm thấy vết thương đỡ hơn nhiều rồi, không cần bôi thuốc." 

Thiếu niên chậm rãi mở miệng: "Anh muốn giết tôi sao?" 

Dư Hoài Cẩn nghiêm túc lắc đầu: "Giết người bên ngoài Tội Thành là phạm pháp." 

Nghe Dư Hoài Cẩn nói, thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, cơ bắp căng cứng cũng hơi thả lỏng một chút: "Núi cao đường xa, tôi nợ anh một mạng. Tình nghĩa này... tôi sẽ báo đáp." 

Nhưng Dư Hoài Cẩn vẫn không có ý cất dao đi, ngược lại sau khi trầm ngâm vài giây, mở miệng hỏi: "Cậu đã nợ tôi một mạng thì có thể tự sát không?" 

... 

Thiếu niên vẫn luôn điềm tĩnh giờ phút này lại hơi hoảng hốt, dường như đang cố hiểu suy nghĩ kỳ lạ của Dư Hoài Cẩn. 

Đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy cách nói này. 

"Tôi là một sát thủ. Tôi giúp anh giết một người miễn phí có được không?" 

Thiếu niên cố thương lượng lần nữa. 

Dư Hoài Cẩn gật nhẹ đầu: "Được, làm phiền cậu giúp tôi giết chính cậu." 

Là chuyện phải làm, cực kỳ hiển nhiên. 

Thiếu niên bị đẩy đến ranh giới sụp đổ, trông rất thống khổ, không chỉ về thể xác mà còn về tinh thần. 

"Không oán không thù, vì sao anh nhất định muốn tôi chết chứ?” 

Cuối cùng cậu ta cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình. 

Vấn đề này đã nghẹn trong lòng cậu ta cả buổi, thật sự có chút không nhịn được. 

Dư Hoài Cẩn cảm thấy hơi kỳ quặc: "Bởi vì ban đêm cậu vào phòng tôi, còn làm bẩn sàn nhà của tôi." 

"Nếu như ở Tội Thành thì cậu đã chết từ khi mới vào cửa rồi." 

... 

"Tội Thành..." 

"Anh là người Tội Thành?" 

Thiếu niên phản ứng lại, tâm trạng hơi kích động, nhưng rất nhanh lại nói: "Không thể nào! Hàng năm Tội Thành chỉ có một người duy nhất được xóa tội. Anh còn trẻ như vậy, không thể nào giành được suất đó." 

"Thôi, không cần phải tranh cãi chuyện này nữa." 

"Tôi nhận thua, anh ra tay đi." 

Dứt lời, thiếu niên cam chịu số phận nhắm hai mắt lại, hồi tưởng cuộc đời mình như những người sắp chết khác. 

Nhưng... 

Đã hồi tưởng đến lần thứ năm mà con dao găm ở cổ vẫn không cứa vào sâu hơn. 

"Vì sao anh không ra tay?" 

Thiếu niên không nhịn được mà hỏi lần nữa. 

Dư Hoài Cẩn nhìn cậu ta bằng ánh mắt như nhìn một người ngốc: "Giết người bên ngoài Tội Thành là phạm pháp." 

"Vậy anh thả tôi đi đi!" 

Thiếu niên bắt đầu nóng nảy, lo lắng. 

Dư Hoài Cẩn lắc đầu: "Không thả." 

"Vậy tức là anh đang giam giữ người phi pháp, cũng là phạm pháp!" 

"Theo luật Mặc Các, tội này sẽ bị xử 3 năm tù, nếu nghiêm trọng thì có thể lên tới 5-8 năm tù!" 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận