chapter 8 Loài người là gì ===
Mà lúc này sắc mặt người thanh niên trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, nhưng anh ta vẫn cố chống đỡ, từ từ ngẩng đầu, trên gương mặt là nụ cười.
"Cảm ơn tiền bối dạy bảo, vãn bối sẽ truyền đạt lại."
Nói xong người thanh niên dẫn người rời đi.
Biểu cảm của ông lão vẫn lạnh băng như lúc nãy, mắt nhắm lại, quyền trượng kia cũng dần dần ảm đạm, đi vào trong cơ thể ông lão.
…
Bất tri bất giác, một tuần trôi qua.
Nhìn tinh thạch đã cạn sạch năng lượng, Dư Hoài Cẩn đứng dậy quét dọn căn phòng đầy bụi, lấy lại cái bẫy ở ngoài cửa sổ, thanh lọc không khí vốn hơi vẩn đục bên trong.
Tiếng điện thoại gần như đồng thời vang lên.
"Alo, Dư Hoài Cẩn đó hả?"
Giọng của Lưu Thanh Phong phát ra từ điện thoại.
Dư Hoài Cẩn ngồi trên ghế sa lông, cầm máy ừm một tiếng.
Dường như đã quen với cách nói chuyện của anh, Lưu Thanh Phong tiếp tục nói: "Sáng mai quay về trường học."
"Vì chuyện bên thành phố Hâm Hải nên Mặc Các rất coi trọng lần này, hình như còn dính líu đến kế hoạch bên trên, cụ thể thế nào thì tôi không có tư cách để biết."
"Nhưng ngày mai người của Trừ Yêu Các sẽ đến, tiến hành kiểm tra tất cả học đồ."
"Đồng thời phân phối tài nguyên cho người ưu tú."
"Lần kiểm tra này rất quan trọng, một trường chỉ có mấy suất mà thôi."
"Cho dù có thành hay không, cứ phải dốc hết sức thử trước đã."
Lưu Thanh Phong nói rất kỹ càng tỉ mỉ, quá trình kiểm tra lần này, thời gian, rồi một ít vấn đề có khả năng sẽ phát sinh, chuyện lớn nhỏ gì cũng nói hết một lượt.
Dư Hoài Cẩn yên tĩnh nghe.
"Vâng."
Đáp lại một tiếng.
"Được rồi, em chuẩn bị cẩn thận đi."
"À cho tôi hỏi thêm một câu, sao tôi không gọi được cho cha em thế."
Lưu Thanh Phong hơi nghi ngờ hỏi.
Dư Hoài Cẩn nghiêm túc suy nghĩ: "Có thể là trong nhà giam không cho phép dùng điện thoại."
...
Đầu dây bên kia trở nên yên tĩnh.
Qua vài giây sau mới cúp máy.
Không thể phủ nhận, cho dù người có lý trí đến đâu khi nói chuyện lâu với Dư Hoài Cẩn cũng sẽ cảm thấy tim mình rất khó chịu.
Ông ấy cũng xem như người nói chuyện nhiều nhất với Dư Hoài Cẩn, về phương diện này lại càng hiểu rõ.
Đặt điện thoại xuống.
Dư Hoài Cẩn đứng bên cửa sổ, hơi xuất thần nhìn bầu trời xa xăm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau khôi phục tinh thần, nhìn qua lịch trên tường, nỉ non: "Vẫn còn... ba trăm mười hai ngày."
Còn về ngày đó có nghĩa gì, thì không ai biết.
...
Ngày tiếp theo.
Quay về trường học, tìm đến chỗ của mình ngồi xuống.
Lúc này trong lớp đa số học sinh đều rất hưng phấn, tuy biết bản thân không phải kiểu thiên tài bẩm sinh như tưởng tượng, trở thành anh hùng cứu thế giới mà có chút thất vọng, nhưng thất vọng qua đi, thì lại bị cảm giác mới lạ lấn át đi.
Dù sao thiên phú chỉ là bước đầu tiên, không phải kết quả cuối cùng.
Trong Thập Lão Mặc Các, người duy nhất lộ ra ngoài nghe nói lúc mới thức tỉnh chỉ có ngũ văn thôi.
Có một tiền lệ tồn tại như vậy, nên bọn họ không cảm thấy áp lực mà hướng về tương lai.
Trở thành trụ cột của Nhân tộc, một người đánh vạn yêu.
Thật sự khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.
Dư Hoài Cẩn và nhóm người kia như thuộc về hai thế giới khác biệt, ngồi trong góc, không thể hòa hợp được.
Rất nhanh Lưu Thanh Phong với biểu cảm nghiêm túc đã bước vào, nhìn mọi người: "Tình huống thay đổi, vừa nhận được thông báo mới, lần này không chỉ trong tỉnh đến, mà còn có Trừ Yêu Các, Cảnh Vệ Ti, và quân dự bị."
"Đồng thời thay đổi hình thức kiểm tra."
"Mỗi trường chọn ra năm học sinh, tiến hành chế độ thi loại."
Sau khi Lưu Thanh Phong nói xong, phía dưới lập tức bùng nổ.
Dường như mỗi người đều đang mơ tưởng rằng mình sẽ nằm trong số năm người kia.
Phải biết rằng toàn bộ thành phố Mạc Bắc chỉ có ba trường trung học, nói cách khác, lần kiểm tra này chỉ có tổng cộng mười lăm người.
Cho dù bị loại ở vòng đầu tiên, cũng sẽ lọt vào mắt xanh của các lãnh đạo cấp cao.
Đây chính là đường lên trời.
Dù bọn họ trẻ tuổi nhưng không phải ngốc, đương nhiên biết lợi ích của việc này lớn tới cỡ nào, nhất thời tất cả ánh mắt đều hướng về phía Lưu Thanh Phong.
"Lớp chúng ta..."
"Hiệu trưởng đích thân chọn em Dư Hoài Cẩn."
Lưu Thanh Phong hơi khựng lại, lúc này mới cất giọng, ánh mắt dừng trên người Dư Hoài Cẩn, hơi nghi ngờ.
Mặc dù tính cách Dư Hoài Cẩn kỳ lạ, nhưng dựa trên số liệu ở các phương diện đều xem như không tệ.
Là giáo viên chủ nhiệm lớp ông ấy nắm rất rõ điều đó.
Nhưng điều khiến ông ấy không nghĩ ra là, số liệu này trong trường cùng lắm chỉ dừng ở mức ưu tú thôi, muốn có suất trong năm vị trí kia thì hơi khó tin, đã vậy còn là sự tồn tại được hiệu trưởng chú ý.
Chẳng lẽ trong nhà em này...Có người?
Nhất thời dòng suy nghĩ của Lưu Thanh Phong không ngừng mở rộng.
Hôm qua trong điện thoại, Dư Hoài Cẩn nói cha mình đang ở trong nhà giam, chẳng lẽ do ông ấy hiểu sai, cha anh làm việc ở đó?
Hơn nữa còn là lãnh đạo trong ngục?
Nhưng một nơi nhỏ như thành phố Mạc Bắc, mọi người điều biết rõ gốc rễ của nhau, lãnh đạo trong ngục có ai họ Dư đâu.
"Dựa vào cái gì chứ!"
"Đúng thế, có ai trong bọn em không mạnh bằng cậu ta ạ!"
"Có nội tình"
Cảm xúc của đám học đồ lập tức trở nên kích động, nháo nhào hô to.
Trong quá trình học đồ, thể lực là tiêu chí quyết định một cá nhân mạnh hay yếu, vóc dáng Dư Hoài Cẩn gầy gò, nhìn thế nào cũng thấy là nhân vật chết sẽ đầu tiên.
Dựa vào đâu cậu ta lại có thể trúng tuyển!
Phút chốc tâm trạng mọi người trở nên kích động.
Lưu Thanh Phong lạnh lùng nhìn, sau khi mọi người từ từ bình tĩnh trở lại, mới thản nhiên hỏi: "Không phục à?"
"Đúng vậy, ngay cả tôi cũng không biết vì sao em Dư Hoài Cẩn lại được chọn."
"Nhưng đó cũng không phải là lý do để cho các em la hét."
"Nếu thực lực của Dư Hoài Cẩn mạnh, điều này chỉ có thể chứng minh em ấy khiêm tốn, giấu mình, các em không bằng em ấy."
"Mà cho dù giống như các em nói, trong này có nội tình, nhưng thế thì đã sao?"
"Nhớ kỹ, trong thế đạo này, tất cả quyền lợi đều do tổ tiên dùng máu tươi và sinh mạng đổi lại!"
"Chẳng lẽ một ngày nào đó yêu thú tấn công thành, các em cũng sẽ xong ra hét với chúng, đây là không công bằng à?"
"Nếu cảm thấy bất công, thì phải nhịn, nâng cao thực lực bản thân, cho đến một ngày nào đó phá vỡ quy tắc trong mắt của tất cả mọi người."
"Chứ không phải ở đây gào thét trong vô vọng."
Lúc Lưu Thanh Phong nói những lời này, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Còn học sinh bên dưới thì dần yên tĩnh lại.
"Dư Hoài Cẩn, đến phòng hiệu trưởng."
"Thầy ấy muốn gặp em."
Lưu Thanh Phong khôi phục giọng điệu bình thản, nhìn Dư Hoài Cẩn nói.
"Vâng."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!