chapter 9 Bố của bạn... được không ===
Giọng nói lạnh như băng của Lưu Thanh Phong không ngừng vang vọng trong phòng học.
Học sinh bên dưới, có người dường như điều suy nghĩ, có người thì không tỏ rõ ý kiến.
Nhìn cảnh này, trong mắt Lưu Thanh Phong mang theo chút bất lực, ông ấy thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa, mệt mỏi xoay người đẩy cửa rời đi.
Phòng học lại trở nên huyên náo.
Cả đám tò mò phân tích mục đích của cuộc kiểm tra lần này, cũng như nghề nghiệp của cha Dư Hoài Cẩn.
Lưu Thanh Phong đứng bên ngoài nhìn thấy cảnh này, khoé miệng nhếch lên nụ cười khổ.
Tuổi nhỏ không biết mùi vị của sự lo âu.
Chỉ luôn mơ mộng một ngày nào đó được tiên y nộ mã*, nhận được sự sùng bái từ thế nhân.
*Đại ý là phục sức đắt tiền, vẻ hào nhoáng bên ngoài.
Hoặc...
Bọn họ xem đây, là anh hùng.
Nhưng sẽ mãi mãi không biết được rằng, bên trên từng viên gạch tại Trấn Yêu Quan đã nhuốm của bao nhiêu người.
Thậm chí có viên gạch trở thành màu nâu đất.
Có lẽ phải đến một ngày, chứng kiến mạng sống của bản thân đứng giữa ranh giới sống chết, bọn họ mới tỉnh ngộ hẳn, mà trưởng thành hơn.
Cảnh này...
Ông ấy đã nhìn thấy rất nhiều.
Không tự mình trải qua sẽ không biết chiến tranh tàn khốc cỡ nào, mà cái gọi là anh hùng trong mắt bọn họ, trên người gánh vác bao nhiêu trọng trách.
Ngay cả Thập Lão Mặc Các gồm mười người mạnh nhất cũng có đến chín người ẩn mình trong biển người, ngăn chặn Yêu tộc từ trong bóng tối, có khi cả đời này thì chỉ có ngày họ chết đi, thì mọi người mới biết được thân phận thật sự.
Thì ra người ấy... lại mạnh như vậy.
Đấy là anh hùng ư?
Đúng!
Nhưng những người đó chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình là anh hùng, họ chỉ luôn lặng lẽ làm điều mình nên làm.
Cái gọi là vinh quang, cái gọi là sùng bái, trong mắt họ thậm chí còn không quan trọng bằng một con tiểu yêu.
...
"Dư Hoài Cẩn, cha em..."
Hiệu trưởng nhìn Dư Hoài Cẩn, chần chờ hai giây, đổi sang một cách hỏi uyển chuyển hơn: "Vẫn khỏe chứ?"
Dư Hoài Cẩn nghĩ nghĩ: "Coi như không tệ."
"Bánh ngô tại Tội Thành rất đáng tiền."
Hiệu trưởng yên lặng.
Nghe nửa câu đầu, ông ta cứ tưởng cha Dư Hoài Cẩn đã được thả ra, nhưng không ngờ tình thế lại đảo ngược.
Mấy ngày qua ông ta luôn nghĩ về vấn đề của anh, đồng thời đã tra rất nhiều tài liệu.
Dù sao Tội Thành cũng chỉ giam giữ những người tội ác tày trời mà thôi.
Nhưng cha của Dư Hoài Cẩn lại là một nhân vật tương đối bình thường, không hề có ghi chép phạm tội, Dư Hoài Cẩn còn rất nhỏ đã đến Tội Thành.
Điều này thật vô lý.
Tuy nhiên dựa trên tài liệu được ghi chép lại, lúc Dư Hoài Cẩn còn nhỏ vì một tai hoạ, nên mới bị cuốn vào, mà Tội Thành trước giờ lại luôn có quy tắc riêng nó.
Người vào thành vì bất kỳ nguyên nhân gì, đều không thể rời khỏi.
Muốn rời đi, chỉ có thể nằm trong một suất kia.
Dù có là người thức tỉnh cũng không thể sử dụng dị năng trong Tội Thành, nhưng người thức tỉnh dù thế nào thì sức mạnh thể chất cũng mạnh hơn Dư Hoài Cẩn rất rất nhiều.
Điều khiến cho hiệu trưởng cảm thấy không được bình thường là những năm qua cha Dư Hoài Cẩn Dư lại không hề nghĩ cách cứu con trai mình, giống như là đã quên mất mình còn một đứa con trai vậy.
Loại quan hệ phức tạp này khiến hiệu trưởng nhất thời không tìm được đầu mối.
Nhưng ít ra ông ta vẫn còn một số điều có thể khẳng định.
Đứa trẻ trông vô hại trước mặt có thể rời khỏi Tội Thành này, muốn bắt nạt một vài học sinh trong đợt kiểm tra này là điều quá đỗi dễ dàng.
Đây là đang lấy mạnh hiếp yếu.
Mặc dù hiệu trưởng chưa từng thấy tình huống bên trong Tội Thành, nhưng có thể tưởng tượng một chút.
Mấy năm qua người ra khỏi đó có không ít kẻ đã một bước lên mây, cao cao tại thượng.
"Lần kiểm tra này không chỉ kiểm tra học sinh, đồng thời còn kiểm tra trường học."
"Bởi vì thành phố Mạc Bắc quá nhỏ, ba trường đã không có ý nghĩa gì."
"Vậy nên bên trên chuẩn bị hợp nhất."
"Đến lúc đó ai sẽ lãnh đạo trường sau khi sáp nhập, xác suất cao sẽ căn cứ vào thứ hạng lần này."
"Vì thế đây là cục diện hai bên đều có lợi."
"Tuyệt đối không được nhường!"
Hiệu trưởng nhắc nhở trịnh trọng.
Suy nghĩ của Dư Hoài Cẩn quá kỳ lạ, nếu không nhắc đi nhắc lại mấy lần, ông ta thật không yên tâm.
Dư Hoài Cẩn yên lặng ngẩng đầu, nhìn hiệu trưởng nói: "Giá như thế nào."
"Hả?"
Hiệu trưởng ngây ra một lúc, hơi nghi ngờ.
Dư Hoài Cẩn kiên nhẫn giải thích: "Quy tắc của Tội Thành chúng em, nhờ người làm việc phải trả tiền."
"Việc miễn phí, không làm."
Mặt hiệu trưởng lập tức đen kịt: "Nhưng em cũng đã nhận được suất kiểm tra."
Dư Hoài Cẩn suy ngẫm một lúc, nghiêm túc lắc đầu: "Theo như em hiểu, là thầy cần em làm việc, còn suất kia chỉ là vé vào."
"Đó là vốn kim chủ nên bỏ ra."
"Thù lao phải tính riêng."
"Ở Tội Thành, người không tuân theo quy tắc đều chết nhanh nhất."
Nghe câu nói nghiêm túc của anh, hiệu trưởng hơi đau đầu, nhất thời khó tưởng tượng nổi Tội Thành là nơi như thế nào.
Dù gì những điều họ biết về nơi đó, cũng chỉ là mấy lời đồn bên ngoài mà thôi.
"Được."
"Ba tinh thạch cấp một."
"Do tôi trả riêng."
Hiệu trưởng cắn răng nói.
Tinh thạch cấp một chính là loại lần trước Dư Hoài Cẩn dùng, năng lượng bên trong không quá nhiều, đồng dạng lấy từ yêu thú cấp thấp nhất.
Dư Hoài Cẩn gật đầu: "Được."
Dường như đột nhiên nghĩ đến gì đó, Dư Hoài Cẩn lại hỏi: "Ừm...Có cần giết người không?"
…
Hiệu trưởng ngây ra.
Ánh mắt nhìn Dư Hoài Cẩn như đang nhìn vào một con quái vật, thời khắc này ông ta đột nhiên hơi hối hận, rốt cuộc bản thân để anh ra sân là đúng hay sai.
"Không cần!"
"Nhớ kỹ, tuyệt đối không thể giết người!"
Hiệu trưởng vội vàng đáp.
Dư Hoài Cẩn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, giết người bên ngoài Tội Thành là phạm pháp."
"Ba tinh thạch có hơi thiệt."
Hiệu trưởng nhìn Dư Hoài Cẩn như bị sét đánh, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
Dựa vào cách giải thích của anh, nói cách khác dùng ba viên tinh thạch để giết người ở Tội Thành là thiệt?
Đã vậy cuộc kiểm tra này, hai trường khác cộng lại có mười học sinh...
Ba tinh thạch, mười mạng người.
Tội Thành...
Rốt cuộc là nơi như thế nào.
Thời khắc này, cho dù hiệu trưởng là người từng có kinh nghiệm ở Trấn Yêu Quan cũng khó tránh khỏi toàn thân phát lạnh.
Dù sao người đứng ngay đây cũng không phải tội phạm, không phải hung đồ, mà là một đứa trẻ...Mười tám tuổi.
"Xe của trường ngoài cổng, em lên đó nghỉ ngơi trước đi."
"Còn có bốn học sinh khác..."
"Thôi được rồi, không cần để ý đến bọn họ."
Hiệu trưởng hơi mệt mỏi, ban đầu còn định để Dư Hoài Cẩn quan tâm đến các bạn khác trong đợt kiểm tra này, nhưng cân nhắc đến phong cách hành sự của anh, ông ta sợ bốn học sinh kia dưới sự quan tâm ấy không bị loại sớm thì cũng bị chọc đến điên lên mất.
Nếu ở hiện trường mà người trong nhà ra tay đánh nhau, đó mới là trò cười thật sự.
"Nhớ lấy, tuyệt đối đừng giết người!"
Mắt thấy Dư Hoài Cẩn đã ra đến cửa, trong lòng hiệu trưởng còn lo sợ dặn thêm một câu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!