Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp


Cô hi vọng đời này, bà có thể sống tùy ý thích gì làm nấy.
————————————————
Tối hôm đó Trương Tuệ Phương đã ở nhà đợi cô rất lâu lại không thấy Trương Mạn về, bà gọi điện nhưng không ai bắt máy, đang tính ra ngoài tìm cô thì trông thấy Trương Mạn và một bạn học nam đang đứng ở lối vào cầu thang.

Bạn học nam kia cao hơn cô cả một cái đầu, hai tay đặt lên vai cô, không biết đang muốn làm gì.
Trương Tuệ Phương giận đùng đùng, giẫm giày cao gót đi tới, cất tiếng ngăn cản ngay tại thời khắc mấu chốt này.
“Trương Mạn nha đầu chết tiệt này, về muộn cũng không chịu gọi cho mẹ một cú điện thoại? Đây là… bạn học của con?”
Bà tự nhận rằng mình đã sử dụng một lượng khí thế thích hợp đủ để dọa người.
May thay bạn học nam kia cũng coi như có chừng mực, nghe thấy tiếng bà bèn buông Trương Mạn ra, đứng ngay ngắn sang một bên.
Trương Tuệ Phương đi tới gần hơn, mượn ánh đèn trong hành lang để nhìn kỹ cậu bạn học bên cạnh cô.
Vừa nhìn, tâm tư lập tức thay đổi.
Ôi chao, đây không phải là cậu nhóc đẹp trai bà từng gặp vào cái lần Trương Mạn bị ốm sao? Tức thì hai mắt Trương Tuệ Phương lóe sáng, trong phút chốc gương mặt bà cố ý căng thẳng đột nhiên dịu đi rất nhiều, bà vỗ vỗ bả vai Trương Mạn, cười đến hai mắt híp lại.
“Trương Mạn, là bạn học con đúng không? Hey bạn học nhỏ, đi lên nhà ngồi với dì một chút nhé?”
Bà gọi tới là thạo, cố gắng khiến cho mặt mũi mình trở nên hiền hậu.
Ở trước mặt Trương Tuệ Phương, cái khí chất người sống chớ gần trên người đã được anh thu lại, quy quy củ củ chào bà một tiếng, nói chào dì ạ.
Đúng là đã đẹp trai thì chớ, lại còn lễ phép nữa cơ, thật hiếm thấy nha.
Tức thì biểu cảm của Trương Tuệ Phương càng hòa ái dễ gần, bà đánh một cái vào tay anh, niềm nở mời anh lên lầu uống trà.
Trương Mạn đứng bên cạnh, nhìn biểu hiện nhiệt tình của Trương Tuệ Phương cứ y như một bà dì lạ hoắc lạ huơ nào đó, có chút cạn lời đỡ trán, cô biết tỏng chuyện Lý Duy mỗi ngày đều đưa mình về nhà ắt sẽ có một ngày bị Trương Tuệ Phương nhìn thấy mà.
Bị bà nhìn thấy, chuẩn bị nhiều chuyện rồi đây.
Bầu không khí trở nên lúng túng.
Cô vừa vội vã vẫy tay với cậu thiếu niên nói tạm biệt, vừa kéo Trương Tuệ Phương đi lên lầu.
Trương Tuệ Phương chép miệng, lúc đi đến cầu thang còn quay lại nhìn xung quanh nhiều lần.
Đợi đến khi lên lầu, Trương Tuệ Phương đã không thể cầm nổi phấn khích trong mắt mình nữa: “Trương Mạn, con được đấy, thằng bé xinh đẹp như vậy mà bị com tóm rồi? Trò giỏi hơn thầy a, con còn bản lĩnh hơn mẹ lúc còn trẻ nữa đó.”
Trương Mạn đi đằng sau, nghe bà nói mà suýt chút bước nhầm bậc thang, bà đây thật sự là thái độ mà một người mẹ bình thường nên có sao?
Cô hơi cạn lời lên tiếng nhắc nhở: “Mẹ, vẫn chưa tóm được.

Hơn nữa… con đây là yêu sớm đó.”

Ai dè Trương Tuệ Phương cắt ngang lời cô: “Yêu sớm thì làm sao? Gặp được người phù hợp thì nên nắm bắt lấy cơ hội, bằng không đợi đến khi tuổi con một bó rồi, sẽ càng khó chọn hơn đó.

Khi ấy người có điều kiện tốt đều bị người khác chọn hết rồi, chờ con hơn ba mươi sẽ không ai thèm lấy con đâu.”
Trương Mạn bị bà đâm vào nỗi đau, còn không phải kiếp trước cô đã hơn ba mươi mà vẫn chưa gả đi đó sao?
Trương Tuệ Phương vừa nói vừa cười tới là đắc ý: “Lấy ánh mắt của mẹ í, con sắp tóm được rồi, cái ánh mắt thằng bé nhìn con, ôi chao tuyệt đối là xuân tâm dập dờn.

Tốt quá rồi, thật không lãng phí gen xinh đẹp mẹ di truyền cho con.”
Nghe vậy sắc mặt Trương Mạn khẽ ửng hồng, cô sờ sờ mũi, nhớ lại mỗi cuộc điện thoại giục cô yêu đương trong kiếp trước.

Được rồi, chí ít đời này cô sẽ không phải phiền não về vấn đề này nữa.
Xuất thần một lúc, cô chợt nhớ đến chuyện ngày hôm nay cô muốn giải quyết.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa: “Mẹ, người vào trước đi, con có chuyện quan trọng cần nói với mẹ.”
Trương Tuệ Phương đá giày cao gót, ngồi trên ghế sofa ngâm nga, bà cầm cái áo len lên, áo len sắp đan xong rồi, chỉ còn một cái ống tay nữa thôi.
Bà vội vàng làm cho xong, bảo cô nói nhanh có rắm mau thả.
Trương Mạn bỏ balo xuống, phải mất một lúc để cô làm công tác chuẩn bị.
Thật ra trên phương diện biểu đạt tình cảm, hai mẹ con cô đều gặp trở ngại.

Đương nhiên, cô thì không nói làm gì, chuyện to chuyện nhỏ có cái nào mà cô không giữ ở trong lòng đâu, chính là không nói ra được.

Mà Trương Tuệ Phương mặc dù bà sống không câu thúc gò bó, nhưng chỉ tổ giỏi xào nóng bầu không khí thôi, đến lúc thật sự muốn thổ lộ tình cảm bà cũng rất là ngốc đó.
Cô hờ hững với Trương Tuệ Phương không phải chỉ một hai ngày, vì thế đột nhiên muốn nói rõ mọi chuyện, đối với một người không giỏi biểu đạt tình cảm như cô mà nói, thì đó đúng là một chuyện rất khó.
Nhưng đã có thể sống lại một lần, cô không muốn bản thân phải hối tiếc, cho nên, cô sẽ cố gắng làm.
Cô đi tới ngồi xuống bên cạnh Trương Tuệ Phương, nhìn bà nghiêm túc: “Mẹ, lần trước mẹ gọi điện cho dì Từ, con đã nghe thấy cả rồi.”
Trương Tuệ Phương nghe cô nói như vậy, tức thì dừng cây kim đan len trong tay lại, ánh mắt bà đan xen ngạc nhiên và lúng túng.
Bà nhớ hôm đó bởi vì mình thất tình, lại bị mất mặt trong quán bar nên không khống chế được tâm trạng.

Mà Trương Mạn cũng không có ở nhà, trong nhà chỉ còn mỗi mình bà.


Lúc bà gọi cho Từ Nhan, hình như còn khóc rất lớn, cụ thể là khóc lóc rồi nói những gì thì bà không nhớ được.
Bà nhìn Trương Mạn khó hiểu, nha đầu chết tiệt này, nghe thấy thì nghe thấy thôi, nói toạt ra làm gì chứ, giờ khiến mẹ lúng túng thì vui lắm à.
Ai dè nha đầu này lại nói ra lời khiến người ta há hốc: “Hôm nay con đã đi tìm chú Từ Thượng, chú ấy nói chú ấy vẫn rất thích mẹ.

Mẹ ơi, con cảm thấy chú ấy rất tốt, đối với mẹ cũng rất tốt.”
Tức thì Trương Tuệ Phương ném chiếc áo len đã được đan xong xuống, đứng bật dậy khỏi ghế sofa, thẹn quá hóa giận: “Nha đầu chết tiệt kia, giờ con còn quản cả mấy chuyện không đâu của mẹ luôn rồi nhỉ, con đi tìm ông ấy làm gì?”
Trương Mạn cũng đứng lên, nghiêm túc nói với bà: “Mẹ, con nghe được mẹ nói, mẹ không muốn đến với chú là vì chú muốn có một đứa con.

Mẹ mới hơn ba mươi thôi, lại sinh một đứa cũng đâu có trắc trở gì ạ.”
Trương Tuệ Phương nghe xong lời này thì ngẩn ra một lúc, rồi lại sầm mặt nhìn cô.
Bà vẫn luôn biết Trương Mạn trưởng thành rất sớm, bình thường cô luôn im lặng ít nói hệt cái hũ nút, nhưng cô luôn hiểu rõ mọi chuyện.
Đột nhiên Trương Tuệ Phương hơi bùi ngùi.
Bà luôn nghĩ rằng mình sống một mình chắn chắn là không ổn.
Lúc Trương Mạn chào đời, cô đã xì hơi rất to, đến khóc cũng đặc biệt to.

Bà bị cô quấy đến mức không tài nào ngủ được, bèn để y tá đến thay tã rồi ẵm cô dụ cô ngủ.

Cơ thể bé tí, ôm ở trong tay, thậm chí còn không dài bằng cánh tay bà, yếu đến mức tựa hồ không may bị ốm thì cũng toi luôn.
Lúc đó bà quá trẻ đi, lại thường xuyên thiếu máu nên không có sữa, không còn cách nào đành phải đi siêu thị mua một lon sữa bột, rồi đút từng muỗng cho cô ăn.

Kết quả là Trương Mạn ăn một muỗng sẽ nôn hết một nửa, có thể là vì khó chịu hoặc là do bị nghẹn, há miệng bắt đầu khóc lớn.
Có làm sao cũng không dỗ được.
Cô khóc, bà cũng khóc, tất cả đều sụp đổ.
Khi đó bà ngồi trên chiếc giường đơn giản trong nhà, nghĩ rằng chắc chắn mình không nuôi nổi cô rồi, coi như có nuôi cô sống thì cũng chắc chắn không chăm sóc tốt, phải đen lắm cô mới đầu thai vào bụng của bà.
Song thời gian trôi qua nhanh như thoi a, chớp mắt đứa nhóc nhà bà đã lớn như vậy rồi, kiên cường trưởng thành đến tận giờ, lại còn lớn một cách chín chắn, biết suy nghĩ cho bà nữa.
Trương Tuệ Phương nghiêng đầu, trợn mắt nhìn, không muốn để cho cô nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của bà.

Bà vén lọn tóc dài, cười cười xoa đầu cô: “Trương Mạn, con còn nhỏ lắm, con không hiểu đâu.

Mẹ đây sống tự do thành thói, không thích bị gia đình ràng buộc, một mình con đã đủ đau đầu rồi, cái gì lại sinh một đứa chứ, đúng là câu chuyện cười mà.”
Trương Mạn biết, bà lại đang nói linh tinh.
Bà mới hơn ba mươi tuổi, nhân sinh còn dài, có ai là không muốn lúc mình luống tuổi sẽ có con cháu quây quần bên gối, có nửa kia sống cùng mình cuối đời không chứ?
Rõ ràng là lo lắng cho cô.
Bà luôn như vậy, cho dù tính tình bộc trực, sống hùng hùng hổ hổ cũng muốn nói một đằng làm một nẻo hơn bất cứ ai.
Đột nhiên Trương Mạn cảm thấy, thật ra có một vài điểm cô và Trương Tuệ Phương rất giống nhau.
Cô không quen biểu lộ tình cảm, phải chăng là di truyền từ bà đi.
Giữa hai con người không thẳng thắn, vô hình trung sẽ hình thành một sự xa cách cân bằng, song cái cân bằng này, dù sao cũng phải có người đứng ra phá tan nó đi.
“Mẹ ơi, tính theo tuổi mụ thì sang năm con đã mười tám tuổi rồi, hình như sắp bằng với độ tuổi lúc mẹ sinh con ra nhỉ.

Con không còn là một đứa con nít nữa rồi, con đã lớn, mẹ cũng phải có một cuộc sống của chính mình.”
Vừa nói, cô vừa ngắt lòng bàn tay mình, khẽ cắn răng bước lên trước một bước, nhẹ nhàng ôm bà.
Trên người bà có mùi nước hoa dễ ngửi, cơ thể bà cũng rất mềm mại, da dẻ lại tốt, đột nhiên Trương Mạn không thể nhớ rõ hình ảnh mái tóc bạc trắng, lưng khòm xuống, cả ngày cằn nhằn trong kiếp trước nữa rồi.
Cô hi vọng đời này, bà có thể sống tùy ý thích gì làm nấy.
Khoảnh khắc Trương Mạn ôm lấy bà, cô cảm giác được cả người bà run lên.
“Mẹ, cảm ơn người đã sinh con ra, chăm sóc con nhiều năm như vậy.

Con đã lớn rồi, sau này con có thể chăm sóc người, con hi vọng mẹ có thể hạnh phúc.”
“Ừm… lát nữa con thử cái áo len này xem sao, mẹ đã đan xong rồi, là màu sắc mà con thích nhất đấy.”
Trương Tuệ Phương nghiêng đầu đi, ở góc độ cô không nhìn thấy bà khẽ xoa hai hốc mắt ẩm ướt của mình, gượng gạo nói sang chuyện khác.
Tác giả chỉnh lại văn án “Gió đêm gợn sóng hồ” ta từng dịch trong chương 18, thế là nay dịch lại bản mới =))):
Lý công chúa có tiền có nhan sắc và vô cùng tùy hứng X Cậu thiếu niên cô độc u ám từng ở tù.Trong một đêm mưa ở thành phố Bắc Kinh năm năm trước, chiếc ô to lớn màu đen che kín một nửa bầu trời.
“Giang Trạch Dư, người theo đuổi tôi xếp dài từ đây ra tới bãi, anh nhà đã nghèo thì chớ, lại còn từng ăn cơm tù, anh dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ đi đến cuối cùng với anh?”
Nói xong câu chia tay, cô bung dù lên đi tới là dứt khoát, bàn tay cầm cán ô trắng bệch, song không hề nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu mà âm u của cậu thiếu niên.
Vào khoảnh khắc đi lướt qua bỗng nghe được âm thanh khàn đục của anh, có thể là do tiếng sấm quá lớn nên cô chỉ nghe được một tiếng “em”.
Đại khái là vì quá yêu mà sinh hận rồi nguyền rủa đi.
Mấy ngày sau, cô ra nước ngoài, suốt năm năm chưa một lần quay về.
Một đường thành danh, cậu thiếu niên nghèo khổ của năm đó đã vươn mình trờ thành hòn ngọc quý vừa mới vừa nóng bỏng tay của giới kinh doanh, đồng thời cũng là ông chủ lớn nhất của công ty cô ký hợp đồng.
Cô đã nhượng bộ rất nhiều lần song anh thường xuyên làm khó làm dễ, đằng sau gương mặt thờ ơ là bao nhiêu căm hận đã bị anh che giấu, cô nghĩ rằng anh rất hận chuyện năm đó cô đã vứt bỏ anh, nhưng lại nghe được lời thật lòng của người đàn ông sau khi say rượu.
Giọng người đàn ông khàn đặc, hai mắt anh vẫn hồng như năm đó, nhưng càng nhiều hơn là dáng vẻ suy sụp của anh: “Tôi không có cách nào ngưng hận em, Tạ Dật, năm đó ngay cả vé máy bay tôi cũng không mua nổi, em bảo tôi… làm sao đi tìm em đây?”

Lúc này cô mới chợt hiểu, thì ra năm đó trong lúc chia tay lời anh muốn nói chính là câu kia ——
2.
Nhiều năm sau bạn bè tụ họp, Tạ Dật uống tới túy lúy: “Nửa đời này tôi sống đến là thoải mái, rất ít chuyện khiến tôi phải hối hận, nếu nói có, thì chính là cái lần chia tay vào năm đó.

Nếu có thể bắt đầu lại, tôi tình nguyện bồng môn kinh bố(*), ba tuần ăn chín bữa cơm, vẫn tốt hơn là phải dối lòng chia tay như thế.”
(*) Bồng môn kinh bố: Nói chung là ám chỉ bản thân nghèo khổ, cửa được làm từ cỏ cây bồng, quần áo mặc đều là vải bố.
Vừa nói xong, tức thì sững sờ khi nhìn thấy bàn tay đang đặt dưới bàn của mình được người khác từng ngón đan xen, bị người dịu dàng cầm lấy.
Xiết bao bất hạnh, lại sao mà may mắn.
3.
—— Tôi thích em, như sau cơn gió đêm, mặt hồ gợn lên chút sóng.
—— Chỉ có chút sóng thôi á?
—— Đấy là bởi vì trước đó, tôi đã vì em mà hóa thành một hồ băng.
Chú thích:Hai bên cứu rỗi, nam nữ chính vừa mạnh mẽ vừa đáng thương.Nữ chính chia tay vì có nỗi khổ riêng, nam chính vào tù vì bị người ta hãm hại, đã phản án.Kế HE.——
Dự định viết《Hôn em》, ai thích nhất định nhớ sưu tập.
Tên: 《Chú chó sữa(*) biến thành sói xám lớn phải làm sao bây giờ? 》, 《Nhỡ xem chồng thành hình mẫu lý tưởng.

》Đời này tiếp viên hàng không Tống Mân Văn ghét nhất là những gã đàn ông mạnh mẽ, may mắn thay, lần đầu tiên cô đi làm cô đã gặp được Vân Cảnh, cơ trưởng mới tới của công ty là một người có gương mặt sạch sẽ, tính cách dịu dàng, điềm đạm lại thích xấu hổ.
Tống Mân Viên rất vừa ý khẩu vị này: “Tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của em có thể là một phi công(*) có tính cách gọn gàng sạch sẽ, anh là cơ trưởng Văn đúng không ạ?”
Văn Cảnh xấu hổ cười cười, hai bên má lộ ra hai cái lúm: “Vừa kéo tôi là một người nhát gan, tiếc mệnh và thích làm nũng(*).”
(*)小奶狗: Hán – Việt là ‘Tiểu nãi cẩu’ nghĩ đen là cún con, nghĩa bóng là nói phi công, ám chỉ những tình yêu chị em của đằng trai nhỏ tuổi hơn.
Đặc điểm của “cún con” là làm nũng, bám người, ngây thơ (vô số tội) và hay ghen.
Nói chung là tác giả chơi chữ với nghề nghiệp của nam chính thôi.
Thế là hai người ăn nhịp với nhau, nhanh chóng lãnh chứng, người chồng mới cưới được của cô quả nhiên rất hợp ý cô, ngay cả hôn một cái anh cũng e thẹn.Sau khi kết hôn không lâu, trong một lần lái máy bay Văn Cảnh gặp phải sự cố nghiêm trọng, phải nhờ vào sự nỗ lực liên tục của anh mới có thể xoay chuyển tình thế không biến thành tai nạn.
Tống Mân Văn bắt đầu nghe được đủ loại tin đồn trong công ty.
“Nghe nói trước khi cơ trưởng Văn Cảnh xuất ngũ anh ấy từng là lính đặc chủng của đơn vị bộ đội không quân tinh nhuệ chuyên phụ trách bảo vệ hòa bình đó, là một người mạnh mẽ, tính tình tàn nhẫn, và kĩ thuật giỏi.”
“Vị này chắc chắn là mạnh mẽ nhất trong số những người mạnh mẽ, anh ấy từng lái phi cơ hạ gục ba chiếc máy bay của địch trong khi đạn và lương thực đều hết đó, cuối cùng bản thân anh ấy sống sót một cách kì diệu.”
“Nghe nói, chiếc máy bay dẫn đầu của quân phản loạn ở Trung Đông vào năm ngoái là do anh ấy bắn rớt á.”
Trống Mân Văn: “… Tôi có thể trả hàng không?”
Nên nói anh cẩn thận sạch sẽ hay nói anh là chú chó sữa đây?
—— Kiss Landing (Hôn em) tôi chỉ luyện tập một lần, nhưng khi hôn em, tôi luyện một đời cũng không đủ.
#Tất cả đều là tôi dịch chơi, tôi không nhảy hố đâu, hố chôn tôi đã quá dày rồi# =)))).


Nhấn Mở Bình Luận