Chiếc xe dừng lại một lúc lâu, cả đám người cùng nín thở.
Mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.
Phù Dung bị gã cầm dao bịt miệng rồi ấn chặt người vào tường, không thể động đậy.
Cô không thể làm gì khác là dùng ánh mắt của mình cố gắng truyền đi tín hiệu cầu cứu.
Trong một giây phút nào đó, Phù Dung có thể chắc chắn người trong xe đã nhìn thấy được cô.
Thế nhưng khoảng hai phút sau, chiếc xe đó lại chạy vụt đi như chưa có gì xảy ra.
Phù Dung chính thức cảm thấy tuyệt vọng.
“Con khốn.
Còn định kêu cứu?”
Gã đàn ông cầm dao vừa thấy chiếc xe đó chạy đi liền buông Phù Dung ra, sau đó tức giận mà cho cô thêm một cái tát.
Khóe miệng của Phù Dung bắt đầu chảy máu.
“Được rồi.
Cái chúng ta cần là tiền.
Đừng đánh chết nó.”, Người thủ lĩnh của bọn người đó quay lại, ngăn chặn gã cầm dao tiếp tục ra tay.
Sau đó mới nhìn tới Phù Dung:
“Nhạc tiểu thư.
Tôi tin cô là người hiểu chuyện.
Chuyện gia đình cô phá sản tôi cũng có biết.
Thế nhưng chuyện làm ăn giữa cô và bọn tôi thì vẫn phải thực hiện cho đúng.
Sau khi chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ mà cô giao thì cô phải có nghĩa vụ mà trả tiền.”
“Bao nhiêu tiền?”
Phù Dung mệt mỏi cất lời, tia hy vọng mới có được cũng rời bỏ cô mà đi rồi.
Hiện tại Phù Dung chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.
“Nhạc tiểu thư là người đưa ra giá mà giờ cô lại quên rồi sao?”
Gã thủ lĩnh nghe Phù Dung hỏi như vậy thì khẽ nhíu mày, đâm chiêu nhìn Phù Dung.
Cô chỉ im lặng, cúi đầu không đáp.
Cuối cùng thì người đàn ông cũng lên tiếng nói ra số tiền giao kèo.
“Năm trăm triệu.
Cô đã giao trước một trăm, hiện tại chúng tôi muốn đòi phần còn lại.”
“Năm trăm triệu?”, Phù Dung vừa nghe nói xong số tiền thì lập tức ngẩng đầu dậy mà hỏi lại, “Rốt cuộc là Nhạc Thanh Dao đã sai các người giết ai mà lại trả một con số khổng lồ như vậy hả?”
Phù Dung cảm thấy rất hoang mang.
Nhạc Thanh Dao để lại cho cô một cục diện vô cùng rối rắm với Từ Ngưng Viên, hiện tại lại lòi ra món nợ bốn trăm triệu với đám xã hội đen này.
Phù Dung cảm thấy cô sắp ngất xỉu đến nơi rồi.
“Mẹ kiếp.
Mày đưa đối tượng cho bọn tao đi giết để rồi giờ mày hỏi lại tao? Cái thằng nhà họ Lâm khó chơi thấy mẹ.
Nếu tao biết trước nhà của nó máu mặt như vậy thì cái giá năm trăm triệu này quá rẻ rồi.
Mày biết cả tháng nay bọn tao phải trốn chui trốn nhủi khó khăn đến như thế nào không hả?”
Gã đàn ông nóng nảy đứng bên phải của Phù Dung lại nhào đến chỗ cô mà mắng chửi.
“Không cần nói nhiều với nó nữa.
Cứ gi3t chết nó đi cho khuất mắt.”
Gã cầm dao cũng áp sát đến.
Con dao trong tay hắn ta sáng loáng, hắt ánh đèn đường vào mặt của Phù Dung khiến cho mặt cô càng trở nên đáng sợ hơn.
“Hai thằng ngu.”, Tên thủ lĩnh đưa tay kéo hai thằng đồng bọn của mình về, nghiêm mặt mắng, “Tụi mày thích đi tù lắm hả? Tao đ*o cần mạng của con nhỏ này.
Tao cần tiền.
Chỉ có tiền mới giúp chúng ta chạy trốn được.
Ai muốn vì nó mà lại phải ăn cơm tù hả?”
“Nhưng nó có chịu đưa tiền ra đâu.”
Gã đàn ông nóng nảy hét lớn lên.
Không gian yên lặng, gương mặt của ba người đàn ông lập tức trở nên khó coi.
Bọn họ trao đổi ánh mắt một chút rồi đồng loạt quay nhìn về phía Phù Dung.
Thế nhưng ở chỗ bức tường trống hoắc, không thấy người đâu.
“Chó chết.”, Gã thủ lĩnh rủa thầm một tiếng, “Mau đi tìm con nhỏ đó.”
“Khoan đã.”
Ba người lập tức định túa ra các nhánh tìm.
Nhưng bỗng dưng tên cần dao lên tiếng, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm về phía con hẻm bên cạnh bức tường.
“Nó đi hướng này.
Giày nó rơi ở kia kìa.”
Hai người còn lại lập tức nhìn theo, chiếc giày phụ nữ nằm chỏng chơ giữa con hẻm vắng.
Cả ba người lập tức rượt theo.
Phù Dung tranh thủ lúc ba người đàn ông cãi nhau mà bò vào trong hẻm, sau đó dùng hết sức mà chạy.
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải cố chạy thật nhanh, đến mức giày cô rơi ra lúc nào cũng không biết.
Phù Dung chỉ biết một điều là nếu cô không thể chạy thoát thì sẽ không có cơ hội chờ mẹ cô tỉnh dậy nữa.
Đến cả bốn triệu mà Phù Dung còn không có, chứ đừng nói là bốn trăm triệu.
Cô làm gì có được số tiền đó mà đổi mạng của mình đây?
Thế nhưng sức chạy của Phù Dung làm sao bì kịp với đám người đàn ông chuyên gia đánh đấm.
Chạy được một đoạn đường, Phù Dung đã nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo mình.
Trong lòng Phù Dung càng cảm thấy hoảng loạn hơn.
Lần này nếu để bọn chúng bắt được, kết cục của cô không cần đoán cũng biết được sẽ rất thê thảm.
“Con chó.
Đứng lại cho tao.”
Giọng người đàn ông tức giận rít gào phía sau lưng Phù Dung.
Cô giật mình một cái, bàn chân lập tức bị vấp mà ngã lăn ra mặt đường.
Phù Dung đã chạy hết con hẻm nhỏ, ra tới đường lớn.
Nhưng hiện tại trên đường vẫn vắng tanh, không có ai để Phù Dung cầu cứu hết.
Phía sau tiếng bước chân ngày một rõ ràng hơn.
Phù Dung chống tay cố gắng đứng dậy để chạy đi một lần nữa, nhưng lại ngã xuống ngay.
Bởi vì hoạt động cường độ mạnh trong trạng thái căng thẳng, hiện tại tay chân của Phù Dung co cứng lại, không thể cử động.
Phù Dung nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ về hình dáng mẹ cô đang ngủ say trên giường bệnh.
Nếu hiện tại cô chết đi, không biết bà sẽ ra sao đây?
Không được.
Phù Dung mở to mắt ra, dồn sức cả người bắt đầu lăn trên mặt đường, Phù Dung lăn tới nằm giữa con đường lớn.
Sau đó cố gắng mà hét lớn lên, dùng âm vực cao nhất mà cô có thể chạm đến mà hét.
“Cứu tôi với.
Có người muốn giết tôi.
Cứu tôi với.
Làm ơn cứu tôi.”
Giọng hét chói tai tràn đầy thê lương của Phù Dung cuối cùng cũng có kết quả.
Một số nhà mở đèn sáng lên, có người còn ló đầu ra cửa sổ nhìn xuống đường xem có chuyện gì.
Đám côn đồ thấy có người dân nhìn tới thì bước chân liền khựng lại.
Chúng đứng trong con hẻm vắng, chần chừ xem có nên tiếp tục chạy đến bắt Phù Dung hay bỏ chạy đi.
Những giây phút phân vân đó đã khiến bọn chúng không thể nào chạy được nữa.
Từ bên kia ngõ hẻm chạy có bốn người cảnh sát trên hai chiếc xe mô tô chạy đến, ở ngoài đường lớn cũng lập tức xuất hiện hai chiếc xe cảnh sát chạy từ hai phía khác nhau.
Ba tên côn đồ bị dồn vào giữa như ba ba trong rọ.
Cả một khu nhà chỗ đó bao trùm toàn tiếng ò í e của xe cảnh sát, còi hú rầm trời.
Phù Dung nằm trên mặt đường đầy cát và sỏi, cố gắng cuộn tròn người lại ôm lấy cả thân người đau nhức.
“Cô sống rồi.
Cuối cùng cũng được cứu rồi.”, Phù Dung run rẩy mà lẩm bẩm trong miệng.
Một vị nữ cảnh sát bước tới khoác lên người Phù Dung một chiếc áo rồi lo lắng hỏi: “Cô có sao không?”
Phù Dung mở mắt ra, nhìn về phía vị cảnh sát, khẽ lắc lắc đầu.
Cô nắm chặt chiếc áo khoác trên người được chị cảnh sát dìu ngồi dậy.
“Cảm ơn.”
Giọng của Phù Dung trở nên khàn đặc, cổ họng đau rát.
Phù Dung nhìn xung quanh, cô thấy ba người đàn ông bặm trợn khi nãy đã bị còng tay, áp giải lên xe cảnh sát.
“Bọn họ bị bắt rồi, cô đã an toàn.”, Người cảnh sát thấy Phù Dung cứ im lặng nhìn về phía đó thì tưởng Phù Dung còn đang sợ hãi nên cất tiếng trấn an, “Nhưng mà cô phải theo tôi về đồn cảnh sát một chuyến để lấy lời khai.”
“Được.”
Phù Dung gật đầu đáp ứng.
Người cảnh sát tiếp tục dùng sức nâng người Phù Dung đứng dậy, dìu cô tập tễnh bước đi.