“Reng... Reng... Reng...”
Đúng lúc này thì chuông tan tiết lại vang lên. Người giảng viên như được đại xá, vội vàng thu dọn đồ đạc mà đi ra khỏi lớp.
“Này, đi đâu mà vội thế. Tôi vẫn còn chưa biết cô tên gì đâu.
Nhạc Thanh Dao thấy người giảng viên định bỏ đi như vậy thì vội vàng muốn chạy theo. Khi nấy bà ta mảng cô cũng hay quá mà, sau giờ lại chạy mất rồi. Cô nhất định phải nói bố cô cho bà ta mất việc.
Nhạc Thanh Dao còn chưa chạy ra được khỏi bàn thì tay đã bị nắm chặt mà kéo lại.
“Cậu làm gì vậy hả?”
Nhạc Thanh Dao nhìn về phía cổ tay bị Từ Huy Vũ nằm chặt, nhăn mặt mà hỏi.
“Đừng quậy nữa.”
Từ Huy Vũ nhàn nhạt nói, tay vẫn nắm chặt tay của Nhạc. Thanh Dao không chịu buông ra. Anh biết răng nếu thả Nhạc Thanh Dao ra, cô nàng lại đi tìm người giảng viên kia kiếm chuyện nữa cô xem.
“Quậy?”, Nhạc Thanh Dao nghe Từ Huy Vũ nói như vậy thì liền trừng mắt khó hiểu. “Nãy giờ tôi quậy chỗ nào hả? Rõ ràng là bà cô già khi nấy chọc tôi trước mà?”
“Cậu ngồi trong lớp của cô ấy mà không nghe giảng là cậu sai rồi. Cô gọi cậu lên trả bài cũng có gì không đúng đâu chứ? Mọi chuyện kết thúc ở đây đi, đừng làm lớn chuyện lên nữa”
Từ Huy Vũ thật tâm mà khuyên nhủ Nhạc Thanh Dao. Những chuyện liên quan tới Nhạc Thanh Dao và Nhạc Gia được đồn đãi trong khắp cả trường không ít. Từ Huy Vũ cũng đã từng nghe qua những vụ chỉnh giảng viên của Nhạc Thanh Dao rồi. Người nào người nấy đều bị ông Nhạc khiến cho mất việc. Từ Huy Vũ không muốn Nhạc Thanh Dao tiếp tục làm những chuyện đó. Nó chỉ khiến cho người khác căm ghét cô hơn mà thôi.
“Tôi làm lớn chuyện? Từ Huy Vũ, cậu bị điên à? Rõ ràng là bà cô đó làm lớn chuyện trước mà. Vậy mà cậu lại đi trách móc tôi?”
Nhạc Thanh Dao cảm thấy tức giận. Nếu là người khác chắc chản Nhạc Thanh Dao đã không có đủ kiên nhẫn nói qua nói lại nãy giờ rồi. Thế nhưng cái tên đầu heo Từ Huy Vũ này vẫn một mực cho rằng cô sai?
“Được rồi. Đừng cãi nữa. Ngồi xuống đi, sắp vô tiết tiếp theo rồi.”
Từ Huy Vũ cũng không muốn tiếp tục tranh luận với Nhạc Thanh Dao. Anh thuận tiện kéo mạnh tay một cái, Nhạc Thanh Dao cứ thế ngồi lại xuống bên cạnh anh.
“Học xong đi, rồi tôi dẫn cậu đi ăn đồ ngon. Chịu không?”
“Không cần. Cậu tự mà ăn một mình đi”, Nhạc Thanh Dao giận dữ mà hất tay của Từ Huy Vũ ra, “Tôi cũng chẳng có hứng thú học hành gì ở cái lớp chán chết này đâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!