Chương 109:
Mình vẫn còn một năm nữa mới tốt nghiệp!
Còn nữa, cô không muốn Phong Lập Hân rơi vào cảnh bị châm chọc vì em trai ruột cho mình “đội mũ xanh”!
Anh đã bị tàn tật, Tuyết Lạc không muốn tâm hồn Phong Lập Hân cũng bị tổn thương.
“Sao không kêu nữa rồi? Gọi bọn họ qua hết đây đi đề nhìn trực tiếp nào!”
Phong Hàng Lãng vững chãi khiêng người phụ nữ tới chiệc xe ferrari.
“Phong Hàng Lãng, lúc anh khoe cái hành vi lưu manh, vô liêm sỉ của mình, anh có từng nghĩ tới cảm giác của anh cả không?” Tuyết Lạc châm chọc phản lại.
“Nếu như tôi thực sự nghĩ đến cảm nhận của anh cả, Lâm Tuyết Lạc cô bây. giờ đã sớm không xuỐng nồi giường rồi!” Phong Hàng Lãng lạnh lùng nói.
Tuyết. Lạc bị lời nói tàn nhẫn này của người đàn ông khiến cô khó thở.
Cô không nhịn được mở rộng đại não của mình tự hỏi, lời này của Phong hàng Lãng là có ý gì? Lẽ nào hăn và anlii cả Phong Lập Hân của hắn có âm mưu gì đó không thê để người khác biết? Không suy xét cảm BH của anh trai, cô liền không xuống..
giường, là có ý gì?
Loáng thoáng mơ hò, “Tuyết Lạc dường như nhận ra cô cũng bị tính kế chăng!
Có vẻ như những người trong Phong gia đều có liên quan! Ngay cả quản gia Mạc và dì An cũng công khai hoặc ngâm thừa nhân đề Phong Hàng Lăng không kiêng nẻ gì bắt nạt cô!
Nhưng bọn họ lại rất trung thành và tận tâm với Phong Lập Hãn…
Làm sao họ có thể trơ mắt nhìn Nhị thiếu gia của họ đội mũ xanh cho Đại thiếu gia?
Giữa hai người này, chắc chắn là có điều gì mờ ám!
Không nói những cái khác, chỉ bằng việc dì An mỗi ngày chuẩn bị đồ ăn thức uống cho Phong Lập † Hân. Sáng dậy sớm, tối ngủ muộn, mỗi ngày đôi mặt của dì An dường như đỏ ngâu vì thiếu ngủ. Mỗi lần đề cập đến Đại thiếu gia Phong Lập Hân, thì dì Ấn lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
Cảm xúc chân thành đó, nhìn như thế nào cũng rất chân thật không giả dối.
Trong khoảng thời gian ngắn thì Tuyết Lạc thực sự không thê nghĩ ra được đáp án chính xác được.
Lại còn bị người đàn ông Phong Hàng Lãng vác trên vai, khiến cho Tuyệt Lạc cảm thấy dường như nội tạng của mình sắp bị người đàn ông này xáo trộn hết lên rồi. Thực sự rất khó chịu.
“Phong Hàng Lãng, mau thả tôi xuông! Tôi tự mình đi được.” Tuyết Lạc oán trách một tiếng.
Lúc này, bầu trời trong xanh và ánh trăng cũng rất sáng.
Dường như trong một đêm trăng_ sáng như vậy, công người phụ nữ của mình trên vai và đi trong khuôn viên trường tĩnh lặng, quả là một bức tranh lãng mạn và tình cảm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!